Doanh trại đã dựng xong, Đông Tuyết dẫn theo mấy nha hoàn nhanh chóng thay chăn bông từ trong phủ mang đến.

Lê Ngưng không có việc gì làm, đứng ngoài lều, phóng tầm mắt thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Ánh mắt lướt qua doanh trướng, phát hiện Bùi Trạc đang đứng một doanh trướng nào đó.

Y phục đen anh khí, mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước, rõ ràng không nhìn thấy nàng.

Phần lớn hoàng thân quốc thích chỉ tới đây du ngoạn, nhưng các tướng lĩnh hộ vệ như Bùi Trạc phải luôn tập trung quan sát tình hình, bảo vệ an toàn của các quý nhân, không chỉ không thể du ngoạn còn gánh vác trọng trách nặng nề.

Lê Ngưng nhìn chằm chằm về phía Bùi Trạc, do dự có nên đi tới hay không.

Đổi lại trước kia, Lê Ngưng nhất định sẽ không quay đầu lại lập tức rời đi.

Nhưng tốt xấu gì hiện tại hai người cũng là phu thê, nếu nhìn thấy hắn mà hắn không cần làm gì quan trọng đi lên nói hai câu cũng không sao.

Lê Ngưng do dự một lát cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vừa nhấc gót giày lên, phía sau đã vang lên tiếng của Đông Tuyết.

 “Quận chúa, chăn đã trải xong, ngài có cần nghỉ ngơi một lát không?”

Lê Ngưng chớp mắt, giày vừa nâng lên trở về chỗ cũ.

Bùi Trạc ở đầu bên kia chú ý tới động tĩnh bên này, nghiêng đầu nhìn sang.

Lê Ngưng thấy hắn nói gì đó với Vũ Lâm quân bên cạnh, sau khi người đó gật đầu đồng ý, hắn liền chạy nhanh về phía nàng.

Biết hắn muốn tới tìm mình, Lê Ngưng vẫn đứng im tại chỗ chờ hắn.

Không bao lâu, Bùi Trạc đã tới trước mặt nàng.

Bùi Trạc cao hơn nàng rất nhiều, hai người đứng gần nhau, Lê Ngưng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được hắn.

 “Quận chúa có việc tìm ta?”

Bùi Trạc hơi cúi người, nhìn nàng hỏi.

Hắn nói chuyện vừa rồi nàng nhìn hắn.

Lê Ngưng đương nhiên không có việc gì tìm hắn, chỉ là đúng lúc phát hiện ra hắn mà thôi.

 “Không có việc gì.”

Lê Ngưng đưa mắt nhìn nơi xa, dường như không quá để ý đến hắn.

“Không có việc gì cũng có thể tìm ta.” Hắn nói.

Ánh mắt Lê Ngưng lại lần nữa chuyển lên người hắn.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn qua không giống như đang nói giỡn với nàng.

Đối mặt với dáng vẻ ít nói ít cười của Bùi Trạc, Lê Ngưng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Hắn nói chuyện với nàng nghiêm túc như vậy, dường như nàng rất quan trọng, mọi thứ đều đặt nàng lên trước.

Lê Ngưng không nói, cảm thấy có hơi nóng.

Bùi Trạc không cần nàng trả lời, chỉ cho là nàng muốn chỉ mình hướng lều của mình, để hắn biết đi tìm.

Lê Ngưng gật đầu có lệ, ý bảo mình đã hiểu, Bùi Trạc lại nhìn nàng nói nàng nếu có chuyện gì có thể lập tức đến tìm hắn.

Nơi này khắp nơi là thị vệ, dã thú trong rừng cũng không dám tới, cho dù có nguy hiểm gì cũng có nhiều lính canh bảo vệ nàng.

Lê Ngưng thúc giục hắn đi nhanh, Bùi Trạc mới rời đi.

Bên trái lều của Lê Ngưng là Trường Lễ quận chúa, bên phải là Hòa Xu công chúa, vừa vặn ba người đều không thân thiết nói chuyện nhiều, cũng không có người đi chủ động bắt chuyện.

Lê Ngưng  xoay người đi vào trong lều, gần như cùng lúc đó, có người từ trong lều bên trái đi ra, suy tư nhìn về phía nàng.

*

Thánh Thượng triệu tập mấy lão tướng đi săn, cưỡi ngựa vào rừng tìm mồi, một canh giờ sau, Thánh thượng đi ra  đầu tiên, săn được một con hồ ly.

Thánh thượng tuổi đã ngoài bốn mươi, lại thêm quốc sự vất vả, thân thể đã không còn tốt như trước, nhưng lần đi săn này dường như đưa ông trở lại những năm tháng tuổi trẻ oai hùng.

Được quần thần văn v

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play