Đoán chừng thời cơ đến gần, Lý Võ Đạc không còn chấp nhất cản đường Bùi Trạc, chỉ đi theo bên cạnh hắn tìm kiếm con mồi của mình.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra một con lợn rừng đang uống nước bên mép hồ.

Lý Võ Đạc lộ ra nụ cười quỷ dị, cuối cùng hắn cũng tìm được thanh “đao” thích hợp nhất.

Bùi Trạc cũng phát hiện ra rằng con lợn rừng kia, so với con vừa rồi đúng là lớn hơn nhiều, lợn rừng càng lớn lại càng khó săn, tuy có thể bắn trúng nhưng nó vẫn có thể để nó chạy thoát, uổng phí sức lực.

Bùi Trạc không có hứng thú, đang muốn rời đi, lại nghe thấy lợn rừng kêu rên một tiếng.

Mũi tên của Lý Võ Đạc sượt qua lưng lợn rừng, lợn rừng bị uy hiếp, hoảng loạn chạy trốn, nhưng mỗi khi nó muốn chạy đến một hướng nào đó, một mũi tên nhọn sẽ xuất hiện trước mặt, vì vậy chỉ có thể đổi một hướng khác.

Ngoại trừ mũi tên đầu tiên sượt qua con lợn rừng để nó nhìn thấy máu, những mũi tên sau đó Lý Võ Đạc đều bắn không trúng, chỉ muốn chặn đường con lợn rừng đang chạy trốn.

Mục đích của hắn dường không phải săn lợn rừng, lại càng giống như muốn đuổi nó đến một hướng nhất định.

Không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản như chơi trò đuổi bắt với lợn rừng, Bùi Trạc siết chặt dây cương, nhanh chóng đuổi theo.

*

Trường Lê vốn dĩ im lặng suốt đường đi lại đột nhiên trở nên tích cực, đi phía trước, dẫn mấy người tới nơi nàng ta vừa nói.

 “Các ngươi có nghe được tiếng gì hay không?” Một quý nữ dừng chân lại, lo lắng nói với những người khác.

Phía trước là rừng cây, các lang quân đã đi săn, có tiếng truyền đến không phải gì lạ.

Nhưng nàng cảm thấy, tiếng kêu kia khiến lòng người hoảng sợ.

Trường Lễ cười nói: “Ngày xuân ấm áp, có lẽ là động vật nhỏ ra ngoài hoạt động mà thôi.”

Nàng ta lại thúc giục mọi người một lần nữa tiến lên, cảnh xuân tươi đẹp như vậy, lãng phí một chút cũng thật đáng tiếc.

Tiếng chim kêu sợ hãi vang lên, lúc này mọi người mới có thể nghe rõ ràng, tiếng gầm rú của động vật đang tiến tới gần.

“Chẳng lẽ phía trước có dã thú gì……”

“Làm sao có thể?” Trường Lễ ngắt lời, sau đó nhìn về phía thị vệ đi sau.

Còn chưa đủ, còn chưa đủ……

“Có lẽ các lang quân đang đi săn, một ít động vật nhỏ bị giật mình nên chạy loạn.” Trường Lễ nói mọi người đi theo nàng ta: “Hơn nữa, đây là bìa rừng, dã thú muốn chạy trốn cũng sẽ chạy vào rừng sâu, sao có thể chạy ra bên ngoài.”

Không biết chỗ đó có bảo vật gì thu hút Trường Lễ hay không lại khiến nàng ta kiên trì đến đó như vậy.

Lê Ngưng nhìn Trường Lễ, lên tiếng phản đối: “Mặc kệ có phải có dã thú hay không, chúng ta đã cách thị vệ một khoảng, vẫn nên nhanh chóng trở về.”

Trường Lễ nhìn về phía Lê Ngưng lên tiếng, thản nhiên cười lạnh nói: “Trường Nhạc quận chúa chẳng lẽ cảm thấy ta sẽ hại các ngươi sao?”

Sao nàng ta có thể kết luận như  vậy được?

Lê Ngưng cảm thấy không thể hiểu được: “Bổn quận chúa không hề nói như vậy.”

“Trường Nhạc quận chúa không nói như vậy, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Tuy thân phận ta thấp, nhưng cũng không phải có thể để người khác tùy tiện bôi nhọ: “Nếu Trường Nhạc quận chúa rời đi trước, vậy chính là thừa nhận đang nhằm vào ta.”

Nàng bôi nhọ nàng ta lúc nào? Nhắm vào nàng ta lúc nào?

Lê Ngưng cau mày một chút, thái độ càn quấy của Trường Lễ đúng là khiến nàng á khẩu, không nói nên lời.

 “Nếu ngươi thật sự muốn đi  ngắm phong cảnh, vậy tự mình đi không ph

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play