Lê Ngưng còn nhớ Bùi Trạc từng nói, nàng muốn đi đâu, hắn sẽ đưa nàng đi.
Nhưng đột nhiên hỏi nàng muốn đi nơi nào, nhất thời không nghĩ ra.
Thời gian nghỉ thành hôn của Bùi Trạc chỉ còn bốn ngày, ngày hôm nay lại hỏi một lần.
Đúng là có một nơi Lê Ngưng muốn đến, chính là tới núi Tử Oanh đầu năm nay nàng và các vị hoàng tử đi ngắm mặt trời mọc.
Nhưng nàng muốn đi thêm một lần nữa vào mùa hè.
Bùi Trạc nghe xong, im lặng, đề nghị nói: “Ngày mai chúng ta đi tới đó một chuyến, mùa hè lại tìm một ngày rảnh rỗi lại đi nữa?”
“Leo núi mệt lắm ……” Lê Ngưng nhỏ giọng nói thầm.
Đầu năm nay nàng đã đi một lần, xem bình minh xong cũng rất hài lòng, đợi mùa hè tới núi Tử Oanh thêm một lần nữa cũng được.
Nàng không thích leo núi, vừa mệt lại nhàm chán.
“Vậy chờ đến mùa hè chúng ta lại đi.” Nhìn nàng không quá tình nguyện, Bùi Trạc cũng không bắt buộc.
Nhưng ngoại trừ núi Tử Oanh, Lê Ngưng không nghĩ được còn chỗ nào muốn đi.
Thật ra nàng muốn rơi khỏi hoàng thành xem những nơi khác, nhưng cũng chỉ có bốn ngày, vội vội vội vàng vàng sao có thể thưởng thức cảnh đẹp.
Lê Ngưng dựa vào giường mỹ nhân, lười biếng nói với hắn chuyện này.
Bùi Trạc nghe xong, nhìn nàng hỏi: “Chẳng lẽ quận chúa muốn đi du ngoạn bên ngoài hoàng thành.”
Lê Ngưng đột nhiên nhớ tới những chuyện lúc Bùi Trạc còn bé, hắn bị bắt cóc, có lẽ đã lưu lạc ở rất nhiều nơi, những cái gọi là cảnh đẹp đó, ở trong mắt hắn không phải là vẻ đẹp mà là đau khổ.
Nghĩ đến đây, Lê Ngưng từ trên giường ngồi dậy, lấy thoại bản che mặt, ánh mắt nhìn vào hoa mai ngọc bên cửa sổ, sửa lại: “Cũng không phải rất muốn……”
Liếc mắt nhận thấy Bùi Trạc đang nhìn mình, Lê Ngưng hắng giọng, nâng cao tự tin, đưa ra lý do xác đáng.
“Lần này không kịp, vậy quên đi.”
Bùi Trạc cũng thấy nàng nói có lý: “Đúng là không kịp.”
Lê Ngưng lại dựa vào giường, không chút để ý nói: “Hai ngày nay để ta nghĩ lại, nghĩ xong lại nói với ngươi.”
Nàng nói lời này là muốn đuổi hắn đi.
Nói chuyện với Bùi Trạc, nàng không thể tập trung xem thoại bản, nửa ngày cũng không lật được một tờ.
“Sao ngươi còn chưa đi?” Thấy Bùi Trạc còn đứng im tại chỗ, Lê Ngưng ngước mắt từ thoại bản lên nhìn.
Bùi Trạc cảm thấy có hơi buồn cười: “Đây là phòng của phu thê chúng ta, quận chúa muốn độc chiếm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.