Đi vào phòng ngủ Lăng Sương Viện, Lê Ngưng chủ động lên giường trước, cũng hào phóng nhường lại một nửa cho Bù Trạc, chỉ là Bùi Trạc vẫn chưa nhận ra.
Hắn tìm được một tập thơ Lê Ngưng từng đọc lúc trước, ngồi trên ghế, vô cùng hứng thú lật xem.
Nếu hắn không muốn nghỉ trưa, Lê Ngưng cũng không miễn cưỡng, lấy chăn đắp kín người, hài lòng nhắm mắt lại.
Đợi Lê Ngưng ngủ trưa tỉnh dậy, trời đã chạng vạng tối.
Trở lại phòng ngủ quen thuộc, khó tránh khỏi sẽ ngủ lâu hơn một chút.
Nàng ngồi dậy gọi Đông Tuyết.
Hai bên rèm treo đều đã treo lên, người tới không phải Đông Tuyết.
Lê Ngưng ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, hoảng hốt nhớ lại mình đã thành thân.
“Giờ nào rồi?” Lê Ngưng mở miệng, mới phát cổ họng có hơi khô khốc.
Nàng vừa mới ngủ dậy, hai gò má ửng hồng, lông mi dài như lông vũ, còn mang theo dáng vẻ lười biếng vừa ngủ dậy.
Bùi Trạc nhìn thêm vài lần, nói: “Giờ Dậu canh ba.”
Lê Ngưng gật đầu, dịch đến mép giường, muốn đi giày.
Bùi Trạc ngồi xổm xuống, một tay cầm giày, một tay giữ mắt cá chân nàng, đeo giày vào.
Lê Ngưng chậm chạp không phản ứng chỉ chớp chớp mắt, sau khi nhận ra Bùi Trạc đang làm gì, toàn thân lập tức tỉnh táo.
“Ta, ta tự mình làm……”
Bùi Trạc đã đeo xong một chiếc, muốn đi thêm chiếc còn lại cho nàng.
Lòng bàn tay rộng lớn mang theo hơi ấm, xuyên qua vớ lụa trắng truyền đến mắt cá chân, sau đó từ mắt cá ch
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.