“Thật.”

Để cho thấy thành ý của mình, Lê Ngưng dứt khoát đẩy chăn bên kia vào tường, lại lấy chăn còn lại đắp lên, vỗ vỗ bên kia, ra hiệu cho Bùi Trạc đi ngủ.

Trưởng Nhạc quận chúa đòi hỏi mọi chuyện theo phải hoàn hảo, không thể chịu đựng được những chuyện kiêng kỵ như mới tháng đầu tiên mình và phu quân chia giường ngủ.

Vì thế Lê Ngưng ngồi một bên, nhìn Bùi Trạc lên giường, lại nhìn hắn nằm bên cạnh mình.

Hơi thở thuộc về hắn lập tức phủ kín xung quanh, mang theo ấm áp khiến nàng không cách nào bỏ qua.

Lê Ngưng âm thầm dịch vào trong một chút.

Đợi nàng nằm ổn định, khoảng trống giữa Bùi Trạc và nàng cũng thừa đủ cho một người nằm.

Tóm lại chỉ cần ngủ cùng giường với hắn tháng đầu tiên là được, sau này cũng không cần ngủ chung nữa.

Lê Ngưng quấn chăn thật chặt, hài lòng đi ngủ.

Nhìn khoảng trống lớn ở giữa, Bùi Trạc đột nhiên có chút hối hận vì đã mua giường quá lớn.

Nhưng hắn nói được thì làm được, tối nay không làm mấy hành động khiến Lê Ngưng xấu hổ như đêm qua.

Cứ như vậy, tối nay đôi tân nhân yên lòng đi vào giấc ngủ.

Thời tiết đầu xuân, lúc ấm lúc lạnh, đến nửa đêm gió lạnh đột ngột, bên ngoài gió lạnh rít gào.

Bùi Trạc bỗng dưng mở mắt ra, cảm giác có thứ gì đó dán vào bắt chân mình.

Lúc trước giao chiến ở biên quan, có lúc cần mang binh mai phục ở ngoại ô, buổi tối khi ngủ nhất định phải cẩn thận chú ý xung quanh, gió thổi cỏ lay phải lập tức nâng cao tinh thần, Bùi Trạc đã sớm tạo thành thói quen trong lúc ngủ cũng phải phòng bị.

Ý thức được đây không phải chiến trường, hơn nữa người nằm bên cạnh còn là Lê Ngưng, Bùi Trạc buông lỏng phòng bị, thả lỏng thân thể căng thẳng.

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, hơi thở Lê Ngưng lâu dài đều đều, còn đang ngủ say.

Ban đêm lạnh, có lẽ Lê Ngưng xem hắn như lò sưởi lấy hắn sưởi ấm.

Bùi Trạc lại nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, nhưng không bao lâu, hắn lại đột nhiên mở mắt ra, toàn thân căng thẳng.

Lê Ngưng gác chân lên cẳng chân hắn, tìm một tư thế thoải mái, nằm yên không nhúc nhích.

Đêm rất lạnh, Lê Ngưng ngủ rất say, nhưng người bên cạnh hiển nhiên không dễ chịu như vậy.

Giờ phút này Bùi Trạc mới cảm nhân sâu sắc được cái gì gọi là tự làm tự chịu.

Sáng sớm Lê Ngưng tỉnh lại, phát hiện bản thân mình nằm ngủ thành một tư thế vô cùng kỳ lạ.

Đầu nàng vẫn còn nằm trên gối, nửa người trên thì không sao, nhưng hai chân, lại đến bàn chân, đều  vặn vẹo về phía Bùi Trạc.

Lê Ngưng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play