Cách hôn kỳ càng ngày càng gần, người trong phủ trưởng công chúa càng thêm bận rộn, khắp nơi trong phủ treo đèn lồng đỏ, phản chiếu sắc màu đỏ rực tươi tắn trong ngoài phủ.
Rất nhanh đã đến một ngày trước đại hôn.
Hỉ phục của Lê Ngưng đã làm xong, đặt trong phòng ngủ của nàng, sáng mai sẽ thay.
Ban đêm, trưởng công chúa tới tìm Lê Ngưng, trên tay còn cầm theo một thứ.
“Đây là cái gì?” Lê Ngưng hỏi.
“Của hồi môn của con.” Trưởng công chúa cười: “Ngày mai đặt cùng những món hồi môn khác mang đi, chờ đến khi con gả tới phủ Thừa tướng sẽ có tác dụng.”
Lê Ngưng nghiêng đầu nhìn, phát hiện chỉ là một tập tranh.
Tập tranh này thì có lợi ích gì?
Trong lòng Lê Ngưng nghi ngờ, trưởng công chúa chỉ cười không nói, sai người mang những thứ khác vào.
“Còn có những thứ này, giống với tập tranh đó, chẳng qua nội dung cụ thể không giống nhau, con có thể xem nhiều một chút.” Trưởng công chúa chỉ vào những món đồ sứ nhỏ trong rương, giới thiệu.
Lê Ngưng liếc những món đồ sứ kia, phát hiện trên mỗi món đồ sứ đều có hoa văn, nàng nhìn không rõ, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng trưởng công chúa đã đóng rương lại.
“Những cái đó không vội, có thể chờ con gả qua, rảnh rỗi lại từ từ nghiên cứu.” Trưởng công chúa nhét tập tranh vào tay Lê Ngưng: “Có thể xem cái này trước.”
Lê Ngưng mở tập tranh ra, tùy tiện lướt qua những tranh vẽ đó, vẫn ngây thơ không để ý đến, đợi đến khi nhìn rõ mấy bức tranh đó, hơi thở lập tức cứng đờ.
Trên mỗi trang sách đều vẽ hai người, một nam một nữ, dán sát chặt chẽ.
Lê Ngưng ý thức được cái gì, kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn trưởng công chúa.
Ý cười trên mặt trưởng công chúa càng đậm, nhưng nghĩ đến nữ nhi lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, nhất định sẽ khó tránh khỏi xấu hổ không biết làm thế nào, bà là mẫu thân đương nhiên muốn an ủi nàng.
“Không cần xấu hổ, đây đều là chuyện bình thường, phu thê đều phải trải qua.” Trưởng công chúa nhẹ giọng nói: “Ngày mai con và Bùi Trạc thành hôn phải biết trước một chút, tránh cho đến lúc đó lại không biết làm sao.”
Lê Ngưng đóng quyển sách kia lại, nhắm mắt khôi phục hơi thở gấp gáp, nhưng vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là những hình ảnh vừa nhìn thấy.
Phu thê đều phải trải qua? Nàng và Bùi Trạc? Dán chặt như vậy?
Mấy nhân vật nhỏ trong tập tranh đột nhiên đổi thành mặt nàng và Bùi Trạc, Lê Ngưng cảm giác có thứ gì đó trong đầu nổ tung, mặt lập tức nóng bừng, bỗng dưng mở mắt ra, không dám nghĩ tiếp.
“Sao người không nói sớm cho con biết chuyện này?” Lê Ngưng vừa lo vừa bực.
Nếu nàng biết giữa nam và nữ còn có thể dán chặt như vậy, nàng sẽ không đồng ý với Bùi Trạc.
“Nói sớm cho ngươi biết có ích lợi gì? Nói trước đêm tân hôn, con mới dùng được.” Trưởng công chúa giận nói một câu, lại lấy tập tranh trong tay nàng: “Con có chuyện gì muốn biết có thể ở đây hỏi ta….”
Lê Ngưng vội cầm lấy tập tranh kia, không muốn thảo luận cùng nương nàng vấn đề này.
“Cũng được.” Trưởng c
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.