Đông Tuyết nói vô cùng rõ ràng, Lê Ngưng nghe được cái hiểu cái không.

Lê Ngưng suy nghĩ một lát, lại phản bác quan điểm của Đông Tuyết: “Có lẽ Lý công tử cũng mời rất nhiều khác đi du thuyền, chẳng qua thuận đường gọi ta đi cùng mà thôi. Hoa của Tôn công tử cũng chưa chắc chỉ tặng cho một mình ta, chẳng qua hắn trồng được quá nhiều, thời gian nở hoa ngắn ngủi, trước khi tàn nên tìm người tặng lại mà thôi. Còn Vương công tử, làm sao ngươi biết hắn không thật sự tìm ta lãnh giáo.”

 “Quận chúa ngài có điều không biết.” Đông Tuyết nói tiếp: “Sau khi ngài từ chối Lý công tử, hắn không đi du thuyền, không ngắm trăng. Nghe nói đêm đó, hắn một mình ngắm trăng uống rượu giải sầu.”

“Ngài xem Tôn Nhị công tử trồng hoa, sau đó hắn đều nhỏ bỏ hết, có lẽ không muốn lãng phí mảnh đất kia, sau này biến thành ruộng rau, nghe nói thu hoạch còn rất tốt.”

 “Còn Vương tiểu công tử, hắn khổ học vẽ tranh, cũng vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt ngài, để ngài vui vẻ, nhưng nô tỳ đoán có lẽ hắn thực sự thích vẽ tranh, học tập có thành tựu liền bắt đầu chỉ cho người khác, ngược lại quên tới tìm ngài, cũng có thể là lo lắng người sẽ đả kích lòng tự tin của hắn.”

Lê Ngưng nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lời Đông Tuyết nói.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của quận chúa, Đổng Tuyết sau đó mới ý thức được điều gì, trong lòng thầm thở dài.

Phò mã gia mất sớm, từ nhỏ đến lớn quận chúa đều do trưởng công chúa chăm sóc, không biết rõ tình cảm năm đó của phò mã gia với trưởng công chúa, đương nhiên cũng không biết dáng vẻ nam tử đối với nữ nhân mình yêu thích ra sao.

Lại thêm thân phận quận chúa cao quý, có không ít người vì chuyện này mà quan tâm đến quận chúa, khiến quận chúa bắt đầu đề phòng những nam tử tới gần nàng đều chỉ vì muốn nịnh bợ.

“Quận chúa không để ý đến tâm ý của bọn họ, nói cách khác trong lòng ngài hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, bọn họ có đối tốt với ngài người cũng thấy không liên quan đến mình.” Đông Tuyết cười nói: “ Từ nay về sau ngài gả cho Bùi tướng quân, hai người ở bên cạnh nhau đến khi già đi, đến lúc đó ngài sẽ cảm nhận được thế nào là tình yêu.”

Những lời Đông Tuyết nói nghe qua có vẻ rất hợp lý, nhưng Lê Ngưng không cách nào liên hệ Bùi Trạc với hai chữ tình yêu, huống chi người còn lại chính là nàng.

Lê Ngưng chỉ hừ nhẹ một tiếng, không để bụng.

Đợi Thu Phong trang điểm xong cho nàng, Lê Ngưng ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt tươi cười thong dong đi đến yến hội.

Mặc dù các công tử  không tới, nhưng tới khách khứa tham gia vẫn rất nhiều, mỗi khi nàng bước đi đều sẽ có người tiến lên chúc mừng.

Chờ nàng ngồi xuống ghế, nói cười với người khác, lại phát hiện đối diện vẫn luôn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Lê Ngưng ngước mắt lên nhìn, đúng lúc bắt được Hòa Xu đang nhìn mình.

Hòa Xu hai mắt trừng lớn tức giận, thấy nàng nhìn mình cũng không né tránh, không giống như tới chúc mừng nàng, mà là có người trói mình lại tới tìm nàng báo thù.

Lê Ngưng có thể hiểu được vì sao Hòa Xu tức giận.

Ngay từ đầu Hòa Xu đã muốn liên thủ với Bùi Trạc cùng nhau đối phó nàng, sau đó lại bởi vì được Bùi Trạc cứu khỏi vó ngựa liền bắt đầu rung động, đến xin Thánh Thượng, kết quả Thánh Thượng lại ban hôn người trong lòng Hòa Xu với kẻ thù của mình, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.

Lê Ngưng làm nh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play