Phủ Thừa tướng tổng cộng có ba viện, Bùi tướng và Bùi phu nhân ở Viễn Hoài đường, phu thê Bùi Triệt tắc ở Khuynh Vân đường phía đông, sau khi xác định Bùi Trạc thành hôn, sửa lại hoàn toàn tây viện, đặt tên là Liên Nguyệt Đường.

Sau khi bái đường, Lê Ngưng được đỡ đến tân phòng ở Liên Nguyệt đường, Bùi Trạc còn phải ở lại tiếp đãi khách khứa.

Lê Ngưng cả ngày chưa được ăn gì, nghi thức hôn lễ vừa rắc rối lại phức tạp, lúc này nàng vừa đói vừa mệt.

Đông Tuyết và Thu Phòng là nha hoàn hồi môn của nàng, cùng đi theo Lê Ngưng tới phủ thừa tướng, Đông Tuyết cũng có thể hiểu được lúc này Lê Ngưng đang cảm thấy thế nào, đau lòng hỏi: “Quận chúa, ngài muốn ăn lót bụng trước không?”

Lê Ngưng ngồi ngay ngắn trên mép giường, không nhúc nhích: “Không cần.”

Nàng vẫn đang đội khăn lụa đỏ, không tiện ăn uống, mặc dù bây giờ cũng chỉ có mấy người chủ tớ bọn họ, có xốc khăn lên cũng không có ai phát hiện nhưng Lê Ngưng là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không muốn xốc lên.

Nàng đã đội khăn lụa đỏ này cả ngày, chưa bao giờ khao khát muốn được gặp Bùi Trạc như bây giờ, để hắn tháo khăn ra.

Đông Tuyết biết Lê Ngưng đang nghĩ cái gì, trấn an nói: “Quận chúa không cần lo lắng, vừa rồi cô gia vừa phân phó, để chúng ta xốc một góc lên cũng được, ăn xong đội lại sẽ không ảnh hưởng.”

Lại là chủ ý của Bùi Trạc?

Lê Ngưng vẫn không muốn, dù sao cũng đã chịu cả ngày, thêm một hai canh giờ cũng không có gì khác biệt.

Cũng may Lê Ngưng không phải chờ quá lâu, đã nghe hạ nhân bẩm báo, Bùi Trạc tới.

Yến tiệc đã Bùi Triệt thay hắn tiếp khách, Bùi Trạc mới có thể thoát thân trở về trước.

 “Cô gia.”

Đông Tuyết cùng Thu Phong đồng thời gọi một tiếng, lui sang một bên.

Ánh mặt Bùi Trạc rơi vào người ngồi trên giường.

Nàng mặc giá y đỏ thẫm, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, cho dù bị khăn trùm đầu che khuất khuôn mặt cũng có thể đoán được giờ phút này nàng xinh đẹp đến mức nào.

Trước đây nàng cũng rất thích mặc quần áo màu đỏ, nhưng mặc giá y đỏ rực khắp người như hôm nay, có lẽ cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần.

Lê Ngưng đợi hồi lâu, lại không nghe được tiếng động nào khác.

Rõ ràng Bùi Trạc đã đi vào, sao còn chậm chạp không đi lên.

Cổ nàng đã rất mỏi, muốn nhanh chóng để Thu Phong xoa bóp cho nàng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại vang lên, đôi ủng đen mới tinh nàng nhìn thấy hôm nay cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt.

Bùi Trạc cầm lấy gậy hỉ, chậm rãi vén khăn lụa đỏ trên đầu Lê Ngưng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Khăn trùm đầu che cả ngày cuối cùng cũng được lấy ra, Lê Ngưng theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở mắt, ngước mắt lên nhìn Bùi Trạc.

Bùi Trạc cũng đang nhìn nàng.

Bùi Trạc cũng giống như nàng, mặc giá y thêu uyên ương đỏ thẫm, vai rộng eo hẹp, vóc người cao lớn, khuôn mặt hơi ửng đỏ, trên người thoang thoảng mùi rượu.

Lê Ngưng phát hiện Bùi phu nhân và La thị cũng có ở đây, còn có một số người nàng chưa từng gặp, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười vui vẻ.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Trạc lấy rượu hợp cẩn, đối mặt với Lê Ngưng, hai người tiến lại gần nhau, vai kề vai cùng nhau uống cạn.

Lương duyên từ đây

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play