Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Trình Tuyển không cần ngủ, cũng không cần tôi sạc điện cho anh. Anh nói mình là người máy cao cấp, tự động sạc điện bằng năng lượng mặt trời.

Thế nên sau khi ôn lại chuyện cũ, tôi kéo anh ra ngoài phơi nắng.

Ban ngày sạc chưa đầy, tối đến không đủ dùng biết phải làm sao?

Chẹp.

Chớm nghĩ thôi đã xấu hổ rồi.

Trên đường đi, Trình Tuyển vẫn rất quan tâm tôi, hết cầm ô che nắng lại mua nước, mua kem cho tôi.

Chỉ cần là thứ tôi nhìn đến lần thứ hai, mặc cho tôi khuyên ngăn, anh vẫn nhất quyết mua... bằng tiền của tôi.

Trình Tuyển là người máy không một xu dính túi. Nhờ có anh, ví tiền của tôi xẹp nhanh trông thấy.

Tôi căm hờn nghĩ, chẳng lẽ đây không phải anh người máy trắng trẻo, đẹp trai, dáng ngon, dịu dàng ân cần chu đáo ư?

Nhưng mà kể từ khi có anh, đêm nào tôi cũng vui đến không biết trời trăng là gì.

Ngay cả bạn thân Tiêu Văn Văn của tôi còn phải nhận xét là trông tôi tươi tắn hẳn lên.

Thế nên, tôi dẫn cô ấy đi gặp Trình Tuyển fake.

Cô ấy trợn tròn đôi mắt kinh ngạc, nắn bóp thử rồi lập tức chi tiền tiết kiệm đặt mua một người máy, mô phỏng người yêu cũ trời đánh của cô ấy.

Trước khi ra về, cô ấy vỗ vai tôi, "Tớ về đợi nhận hàng đây, nếu mà dùng ngon thì sẽ mời cậu nhậu một bữa."

Dùng ngon cái con khỉ...

Tôi dở khóc dở cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play