Ngày nào tôi cũng đếm, anh đã biến mất ba mươi bảy ngày rồi.
Anh biến mất, cũng không đi làm. Tôi chạy đến cổng viện nghiên cứu, cuối cùng cũng hỏi thăm được một vài tin tức: Ba mươi bảy ngày trước, bác Trình đưa Trình Tuyển về viện nghiên cứu, đến giờ vẫn chưa trở ra.
Chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Tôi vừa hối hận lại cũng tự trách, cả ngày chìm trong đau khổ.
Tôi từ chức rồi. Tôi nghĩ, đợi đến khi biết tin Trình Tuyển đã khôi phục, tôi sẽ rời khỏi thế giới của anh. Mặc dù không còn được gặp anh, cũng không xuất hiện trong tầm mắt của anh. Thế nhưng chỉ cần anh sống dưới thân phận Trình Tuyển, bình an tồn tại qua năm dài tháng rộng là tôi đã mãn nguyện rồi.
Ngày thứ ba mươi tám.
Sáng thức dậy, tôi rửa mặt rồi thay váy trắng đến viện nghiên cứu.
Chiếc váy này là món quà sinh nhật Trình Tuyển tặng tôi.
Dạo này tôi gầy đi nhiều thành ra chiếc váy có hơi rộng. Tôi không có tâm trạng ăn sáng, để bụng đói đến viện nghiên cứu.
Nhưng, tôi gặp Trình Tuyển ở cổng viện.
Giây phút nhìn thấy anh, tôi ngây ngẩn rồi quay phắt người. Nước mắt nhòe đi tầm nhìn. Tôi đi vội, sơ ý bị vấp ngã.
Có người đỡ tôi. Bàn tay không có hơi ấm ấy là của Trình Tuyển.
Tôi lau nước mắt, hoảng hốt nói xin lỗi rồi định đi tiếp, nào ngờ bị anh giữ lại.
Tôi không dám ngẩng đầu, cũng không dám hỏi gì hết.
Một lúc sau, bên trên vang tiếng thở dài, "U U, anh về rồi."
Giọng nói thân quen vang lên bên tai, người tôi cứng đờ. Máu chảy trong người tôi như chảy ngược, tôi run rẩy, không sao bình tĩnh được.
Vẫn là giọng nói ấy nhưng âm điệu này... là chất giọng dịu dàng của riêng Trình Tuyển ngày còn sống. Khác hoàn toàn chất giọng lạnh tanh của người máy Trình Tuyển sau này.
Tôi kích động đến run người, "Anh..."
Anh tiến lên một bước ôm tôi vào lòng.
Anh dùng hai chữ để trả lời cho tất cả.
Anh nói: "Là anh."
Là anh.
Là Trình Tuyển, anh đã trở lại.
Tôi cứ ngây ngốc, sững sờ lâu đến mức hình như đã có mười mấy người đi lướt qua, cuối cùng tôi mới định hình lại.
Tôi vùi mặt vào lòng anh, khóc tức tưởi.
Nơi ấy vẫn không có nhịp tim cũng như hơi ấm. Tôi biết cơ thể này vẫn là người máy, thế nhưng ý thức của Trình Tuyển đã thức tỉnh hoàn toàn.
Tôi bỗng nhớ lại lời bác Trình từng nói, vội vàng ngẩng lên hỏi anh: "Nhưng mà bác Trình nói người máy không được có tình cảm. Anh..."
Tôi lo lắng liệu anh có vấn đề gì không.
Anh cười, "Anh không sao."
"Bố anh nói, anh là người máy đặc biệt nhất mà bố từng gặp. Trước đây, ký ức trong bộ não cấy vào không kích phát hoàn toàn nên biết yêu sẽ hại anh. Còn giờ thì..."
Bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc tôi, "Anh về rồi. Anh xin lỗi, để em đợi lâu quá."
Tôi lắc đầu, không nói nên lời.
Không lâu gì hết.
Tôi cứ tưởng phải đợi đến kiếp sau mới được nói chuyện lại với anh. May nhờ trời cao xót thương, Trình Tuyển của tôi đã trở lại rồi.
Mặc dù anh vẫn là người máy không có hô hấp, không có nhịp tim, không có nhiệt độ cơ thể. Nhưng tôi biết anh là Trình Tuyển, vậy là đủ.
Có là chàng trai áo trắng kiêu ngạo trên sân bóng rổ, hay là anh sếp lạnh lùng suốt ba năm trời, thậm chí có là người máy Trình Tuyển được thiết lập tính cách "ngoan như cún". Thì cũng chẳng sao hết.
Chỉ cần vẫn là anh.
Chỉ cần vẫn là Trình Tuyển thì có là ai cũng được.
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT