Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Quả nhiên, ôn hương nhuyễn ngọc luôn làm muộn giờ.

Trước khi đi làm, tôi chỉ nán lại với Trình Tuyển một lúc mà suýt bỏ lỡ chuyến xe bus.

Xuống xe bus rồi đi tiếp tàu điện ngầm, vất vả lắm mới đến công ty đúng giờ. Vừa đặt mông xuống ghế đã nghe đồng nghiệp bàn tán: "Lạ thật, hôm nay đại ma vương Trình Tuyển đi muộn cơ đấy."

Trình Tuyển là người lạnh lùng, không thân với người khác lắm lại còn cầu toàn trong công việc, không bao giờ nể nang ai.

Tôi vừa lục túi vừa nghĩ, hay là anh bị ốm?

Trình Tuyển không bị ốm, sắc mặt anh còn hồng hào là đằng khác.

Ngặt nỗi khuôn mặt ấy vẫn cứ lạnh tanh.

Chắc là do hôm qua phóng túng quá nên tôi hơi chột dạ khi nhìn thấy Trình Tuyển thật ở công ty.

Các đồng nghiệp chạy đến trêu tôi: "U U, sao hôm nay không đưa cho sếp bữa sáng tình yêu nữa vậy?"

Tôi cười trừ cho qua, lòng thầm hớn hở. Các cô thì biết gì, bởi vì tối hôm qua tôi ngủ với Trình Tuyển fake rồi.

Từ sáng đến trưa, tôi cứ lẩn tránh Trình Tuyển. Vậy mà vẫn bị anh chặn trong phòng nghỉ của nhân viên....

"Tề U U."

Trình Tuyển lạnh mặt nhìn tôi.

Tôi giật thót, anh biết chuyện tối qua rồi?

Làm gì có chuyện đó nhỉ, công ty kia có ký thỏa thuận bảo mật trước khi mua mà?

"Dạ... chuyện gì thế sếp?"

Trước giờ tôi toàn nhõng nhẽo gọi anh là Trình Tuyển hoặc A Tuyển, hình như đây là lần đầu tiên tôi gọi anh là sếp như mọi người.

Trình Tuyển không hề để ý đến sự khác biệt về xưng hô. Anh chặn tôi trong phòng nghỉ, phê bình tôi một tràng...

Hai hôm trước tôi tính sai số liệu nên bây giờ bị anh mắng té tát. Phạm lỗi bị mắng là bình thường, nhưng người mắng là Trình Tuyển làm tôi bỗng dưng tủi thân.

Về bàn làm việc, tôi càng nghĩ càng đau lòng thế nên xin nghỉ luôn buổi chiều, quyết định về nhà giày xéo Trình Tuyển fake mới được.

Thấy tôi xin nghỉ, Trình Tuyển nhướng mày hỏi: "Lý do?"

"Chó nhà em không khỏe, em phải về chăm sóc nó ạ."

Công ty của tôi dễ xin nghỉ lắm, bảo về đi ẹ ẹ cũng cho.

Nhưng mà... Tiền phạt xin nghỉ thì ác hơn công ty khác nhiều.

Trình Tuyển cho tôi nghỉ, cũng thẳng tay trừ lương của tôi.

Trên đường về nhà, tôi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra, chính tôi cũng không biết mình về để trút giận hay là để... ôn lại chuyện gì đó.

Về đến nhà, quả nhiên Trình Tuyển rất ngoan, ở yên trong nhà đợi tôi.

Chẳng qua là... Lúc anh ôm tôi, nhịp thở của anh có hơi mạnh.

Tôi ngẩng lên xoa má anh, "Sao anh thở dốc thế?"

Ngẫm mới thấy câu này hơi mập mờ.

Trình Tuyển cúi xuống hôn tôi, ngoan ngoãn đáp: "Anh mới tập thể dục. U U thích sờ cơ bụng nên anh phải chăm tập thể dục."

Tôi: "..."

Cái anh người máy này quan sát giỏi thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play