Tuy rằng tới cái thập niên 70 thiếu ăn
thiếu mặc này, những ngày tháng sau này sẽ khổ một chút, nhưng mà đối với cô mà
nói, đây chẳng phải là mở ra một cuộc sống mới sao, cô sẽ không bao giờ cần cái
gọi là tình thương cha mẹ nữa, cũng chẳng cần phải để ý tới cha mẹ nuôi, cũng
chẳng cần cố sức lấy lòng cha mẹ ruột của mình.
Hiện tại là tháng 9 năm 1974, hướng về phía tốt
mà ngẫm, những năm 70 này gian khổ, nhưng mà chờ thêm vài năm nữa là có thể
tiến vào thời kì hoàng kim - thập niên 90, thời kỳ cải cách mở cửa cũng sắp
tới, tương lai sẽ gặp rất nhiều kỳ ngộ, ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng
tốt lên.
Nghĩ đến đây Tô Hiểu Mạn nở một nụ cười thoải
mái.
Cô nói tạm biệt với những chuyện đã qua.
Cô nhớ rõ ký ức của hai người Tô Hiểu Mạn và Tô
Hiểu Mạn.
Tuy rằng không biết hiện giờ cô xem như là xuyên
thành Tô Hiểu Mạn ở thập niên 70 hay là Tô Hiểu Mạn biết trước được một đoạn ký
ức tương lai, hoặc là hai người kết hợp lại, nhưng mà hiện tại cô chính là Tô
Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn mới tinh này sẽ cố gắng để có tương lai sống thật tốt.
Tạ Minh Đồ đi tới gian bên cạnh lấy nước cơm.
Anh không nghĩ tới cô gái tên Tô Hiểu Mạn này
thế mà ăn, cô sẽ uống nước cơm anh đưa cho? Rõ ràng lần trước cô ấy còn đập bỏ
chén.
Không ngờ rằng cô ấy không chỉ có ăn, thế nhưng
còn hỏi anh muốn thêm chén nữa.
TM đồ cúi đầu, trong ánh mắt xuất hiện chút cảm
xúc tối nghĩa, anh rót nước cơm trong nồi sành vào chén sứ, rồi sau đó lấy thêm
một cái chén nữa, rót số nước cơm còn lại trong nồi sành vào đó.
Để ở trước mặt anh là một chén “cháo” và một
chén “nước cơm”.
Chén cháo kia có thể thấy rõ ràng từng hạt gạo
trắng bóng, mà đây là chén cháo thật sự, bà chén nước cơm bên cạnh chỉ là chén
nước màu xám trắng.
Tạ Minh Đồ lấy một cái thìa, múc một thìa nhỏ ở
chén cháo cho vào chén nước cơm kia.
Làm xong chuyện này, Tạ Minh Đồ dáng người cao
gầy lại quay đầu hướng về phía ngăn tủ kia mà nhìn, trên ngăn tủ có một hai tấm
ván gỗ nhô lên, lộ ra một cái khe hở lớn, có thể nhìn thấy Tô Hiểu Mạn trên
giường cách đó không xa.
Lúc mà Tạ Minh Đồ nhìn về phía đó, vừa khéo Tô
Hiểu Mạn ngẩng đầu lên cười một chút.
Nụ cười kia vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, làm anh
không khỏi ngẩn ra một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái tay mới bắt lấy tay mình
hồi nãy.
Tạ Minh Đồ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chén
cháo và chén nước cơm trên bàn.
Anh lại đưa tay lấy cái thìa, múc thêm hai thìa
cháo bỏ vào chén “nước cơm”
Ngay sau đó, Tạ Minh Đồ bưng lên cái chén kia
của mình, một hơi uống hết chén cháo đặc sệt.
Uống xong rồi anh bưng nước cơm ra cho người phụ
nữ bên ngoài.
Tô Hiểu Mạn nhận lấy nước cơm, nhìn chén canh
suông quả thủy trong tay, lại không nhịn được mà đồng tình với Tạ Minh Đồ, ăn
thứ như vậy, đối phương có thể cao tới tận một mét 8 mấy đúng là không dễ dàng
chút nào.
Chén nước cơm này so với chén ban nãy đặc hơn
chút ít, có thể thấy rõ ràng vài hạt gạo màu trắng trong chén.
Ngọt thanh.
Ăn gạo thật ngon.
Thế mà trong lòng cô đột nhiên có chút cảm động.
Sau khi miễn cưỡng xem như “ăn uống no đủ” xong,
Tô Hiểu Mạn mạnh mẽ đè xuống nỗi xúc động muốn đi làm người đàn ông này cạo bỏ
râu, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, tuy rằng sốt cao đã hạ rồi, nhưng mà thân thể
lại rất yếu ớt mệt mỏi, cô mới tới đây thôi, tạm thời không nên hành động thiếu
suy nghĩ.
*Nhà họ Tô.
Cha của Tô Hiểu Mạn là Tô QUốc Đống đang hút
thuốc lá sợi, đi qua đi lại ở trong phòng, thở ngắn than dài liên tục, ông đang
phát sầu thay cho cô con gái nhỏ của mình.
Trong nhà có ba thằng tiểu tử thối, ông cũng chỉ
có mỗi một đứa con gái như vậy, từ nhỏ đã được sủng ái nhiều, trước đây người
đầu tiên trong nhà họ Tô phản đối Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ là ông, nhưng
mẹ của Tô Hiểu Mạn là Liễu Thục Phượng lại nhất quyết gả con gái qua đó.