Tô Hiểu Mạn quay đầu đi đánh giá hoàn
cảnh trong nhà, ước chừng mười mấy mét vuông, bên cạnh có một ngăn tủ dùng để
ngăn cách thành hai phòng, không có cửa sổ, phía dưới mái hiên chỉ có mấy cái
lỗ thủng trên tường, có chút tia nắng mặt trời chiếu vào thông qua mấy lỗ thủng
trên tường đó.
Gian nhà ở tối tăm u ám này, là chỗ ở của Tạ Minh
Đồ.
Chiếc giường gỗ dưới thân cô chỉ cần khẽ cựa là
vang lên tiếng kẽo kẹt xưa cũ, Tô Hiểu Mạn ngủ ở trên chiếc giường này, sợ giây
tiếp theo nó sẽ sụp xuống, bên cạnh là chiếc bàn gỗ nát và mấy tấm ván gỗ đóng
thành ghế, bàn gỗ gồ ghề lồi lõm, trên tường đất dán tấm tranh tuyên truyền đã
biến thành màu đen.
Nhìn vị “thiếu gia thật” gầy tới gần như chỉ còn
mỗi bộ xương, Tô Hiểu Mạn chỉ cảm thấy hỗn độn phức tạp, những cái oán giận,
bất mãn, thương tâm, khổ sở trong lòng đó… đều bị cảnh ngộ trước mắt làm tan đi
rất nhiều.
— Hiện tại cô đã là cô gái nông thôn thập niên
70 Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào Tạ Minh Đồ, cô
căn bản không thể tưởng tượng ra nổi người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mắt
này đến tột cùng sẽ là một người đàn ông “tuấn mỹ” như thế nào được?
Đối phương cúi đầu, Tô Hiểu Mạn chỉ có thể nhìn
ra hai hàng lông mi của người này như thể lông quạ vậy, vừa đen vừa dài, mà
đồng dạng…. tóc của anh cũng vừa đen vừa rối, râu cũng vậy nốt.
“Có thể cho tôi thêm một chén nữa không?”
Vừa rồi Tô Hiểu Mạn đã uống xong chén nước cơm
này, đúng là nước cơm hàng thật giá thật, gần như tất cả toàn là nước, số gạo
bên trong có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những gia đình bần cùng ở nông thôn vào những
năm 70, ăn chính là thứ nước cơm loãng toẹt này, căn bản không thể no bụng nổi,
người thanh niên trước mắt này cùng lắm mới chỉ 18 19 tuổi, lớn lên cao như
vậy, lại gầy tới chỉ còn mỗi bộ xương không.
Thật là thảm quá đi.
Gia hỏa trước mắt này, đáng lẽ ra phải là một vị
đại thiếu gia được tất cả mọi người sủng ái, lại từ nhỏ đã phải chịu cảnh ăn
không đủ no mặc không đủ ấm rồi…
Quá khứ của Tạ Minh Đồ xác thực quá bi thảm,
cũng không trách được cuối cùng anh lại hắc hóa thành boss vai ác.
Nhưng mà hiện tại boss vẫn là một kẻ đáng thương.
Tên đáng thương nhỏ bé trước mắt nghe xong yêu
cầu của cô, thành thành thật thật tiếp nhận chén từ trong tay cô, đứng lên đi
lấy nước cơm.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Tô Hiểu Mạn giương mắt nhìn bóng dáng đối phương
rời đi, cúi đầu nhìn đôi tay vốn không thuộc về bản thân mình, ngơ ngẩn mà thất
thần.
Nhà họ Tô bắt đầu suy thoái, cặp cha mẹ nuôi
mình từ nhỏ vì chạy theo lợi ích một lòng muốn nhận Tiết Chân Chân về làm con,
bởi vì cô ta là thanh mai chúc mã với thiếu gia nhà giàu hàng đầu, nếu mà có
thể bám vào nhà họ Tần, nhà họ Tô có thể xoay chuyển cục diện suy tàn hiện tại;
Mà cha mẹ ruột của cô thì một lòng muốn đền bù cho Tiết Chân Chân, bởi vì họ
cho rằng con gái mình chiếm đi thân phận con gái trưởng hào môn của cô ta,
hưởng thụ hết những thứ phú quý Tiết Chân Chân vốn nên được hưởng thụ, cả nhà
bọn họ có lỗi với Tiết Chân Chân.
— Bọn họ đều nói thật xin lỗi Tiết Chân Chân,
nhưng làm gì có ai không làm cô thất vọng?
Cái gọi là đại tiểu thư nhà giàu, Tô Hiểu Mạn cô
muốn làm ư?
Nhớ tới những chuyện mình trải qua thời thơ ấu,
Tô Hiểu Mạn thà rằng mình là con gái của một người giáo viên, tuy không có phú
quý nhưng lại có cha mẹ yêu thương, cô có thể đi theo mẹ học nhảy múa, học nghệ
thuật…
Bọn họ luôn miệng gọi cô là tiểu thư giả, nhưng
đổi cái góc độ khác mà nhìn, ở chỗ cha mẹ ruột của cô, Tiết Chân Chân mới là
tiểu thư giả, cô ta chiếm cứ thân phận của cô, chiếm đoạt luôn cả sự sủng ái
của cha mẹ cô!
Tô Hiểu Mạn tự giễu cười một tiếng, cô và Tạ
Minh Đồ thật đúng là đồng mệnh tương liên, bất luận là cái gì mà tiểu thư giả
hay là thiếu gia thật, bọn họ đều là hai con người xui xẻo, sinh ra trong gia
đình không tốt.
Đều là những người đáng thương không được yêu.
Cũng tốt thôi, giờ đã thoát khỏi những người đó
rồi.