Tô Hiểu
Mạn tỉnh lại trong một gian phòng âm u.
Tiếng ầm ầm vang lên trong lỗ tai, giống như
thông từ tai này sang tai khác vậy, cô miễn cưỡng mở to mắt, trong tầm mắt mông
lung mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy vài tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở, lung
lay lắc lư mà chiếu vào trên tường đá nứt nẻ.
Các khe hở giữa những cục đá trên tường loang lổ
từng mảng mạng nhện trắng xám, con nhện kéo sợi tơ li ti lướt nhẹ qua dưới ánh
nắng.
Tuy rằng có thể thấy được ánh mặt trời, nhưng
trong căn phòng này vẫn lạnh buốt, như là một căn hầm ngầm âm u ảm đạm, trong
không khí tràn ngập hương vị ẩm mốc khó ngửi, ngoài ra còn có hương gạo thổi từ
xa xa tới.
Mùi gạo nhàn nhạt bao trùm lên mùi ẩm mốc kia.
Nghe mùi hương gạo, Tô Hiểu Mạn thanh tỉnh hơn
rất nhiều.
"Lạch cạch!" Một tiếng động lớn vang
lên, mấy tấm ván gỗ đóng thành cửa bị một lực đẩy ra, một người phụ nữ buộc tóc
đuôi ngựa hùng hùng hổ hổ bước vào cửa, thanh âm lớn tới mức như muốn xốc nóc
nhà lên: "Thật sự bị bệnh? Mấy ngày nay chúng tôi phải ra ngoài đốn củi
giặt đồ đều không đổ bệnh, một kẻ lười biếng như cô ta vậy mà bị bệnh? Cô ta
cho rằng mình là địa chủ thời phong kiến hay sao chứ?!"
…
"Sau khi người phụ nữ họ Tô này vào cửa bắt
đầu không có nửa điểm chuyện tốt nào cả, cô cho rằng đây là nhà cha mẹ ruột cô
hay sao, để cô có thể lười biếng, việc trong nhà không làm chút nào cả, cả ngày
chỉ nghĩ tới chuyện thông đồng với người đàn ông khác."
Còn muốn đi câu dẫn thanh niên trí thức Khương?
Cũng phải xem người ta có thèm nhìn cô ta một cái hay không, đúng là chuyện
đáng chê cười trong thôn, Tạ Minh Đồ mẹ anh bảo tôi tới cảnh cáo anh, quản lí
vợ anh cho tốt vào, Tô Hiểu Mạn, cô bước chân vào nhà họ Tạ, sống là người của
nhà họ Tạ, chết cũng làm ma nhà họ Tạ."
Chị dâu thứ ba nhà họ Tạ đứng ở ngoài cửa mắng
nửa ngày, một nùi buồn bực tích trong ngực cuối cùng cũng được phát tiết ra,
lồng ngực vẫn cứ phập phồng liên tục, tầm mắt cô ta liếc về phía người đàn ông
cao gầy đang đưa lưng về phía mình, lại dừng ở trên người cô gái trẻ tuổi trên
giường, trong ánh mắt không tự giác hiện lên một chút ghen ghét.
Trên người cô gái trẻ tuổi đắp một chiếc chăn
mỏng cũ nát, tóc dài đen nhánh tán trên chiếc gối cũ nát hôi hám, gương mặt
trái xoan tái nhợt tiều tụy lộ ra dưới đám tóc rối bời, càng khiến người ta
thêm thương tiếc. Bởi vì đang bị bệnh, môi đỏ một cách mất tự nhiên, như thể cố
ý xoa một tầng phấn đậu khấu.
Trong lòng tam tẩu thầm mắng một tiếng
"gương mặt hồ ly", quay mặt đi không nhìn cô gái trên giường nữa, chờ
tới khi ánh mắt dừng ở người đàn ông đứng bên mép giường, lúc này mới cảm thấy
trong lòng sảng khoái.
Nghĩ tới Tô Hiểu Mạn một lòng kiêu ngạo lại
không thể làm thanh niên trí thức Khương lay động, cuối cùng trộm gà không
thành còn mất nắm gạo, bồi cả chính bản thân mình vào đó, cuối cùng là rơi vào
kết cục như thế này.
Tạ tam tẩu cúi đầu xuống cười chế nhạo.
Lớn lên xinh đẹp thì sao chứ, chẳng phải cũng
giống như cô ta hay sao, vẫn là gả cho một người đàn ông chân đất không văn
hoá.
Sau khi phát tiết một hồi, Tạ tam tẩu đánh mông,
sốc lên cái rổ dưới khuỷu tay, đóng cửa "rầm" một tiếng bỏ đi.
Tô Hiểu Mạn nằm trên giường chớp chớp mắt, trên
cơ bản cô chẳng nghe rõ tam tẩu nói cái gì cả, trong đầu đủ các loại hình ảnh
đan xen với nhau, dạ dày đói khát đang không ngừng kêu gào, cô không có sức lực
chú ý tới những chuyện khác.
Cô chỉ nghĩ tới nên ăn cái gì.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cúi đầu, trên
tay bưng một chén nước cơm, không thấy rõ được đôi mắt anh ta, mái tóc rối xù
bao trùm cả cái trán anh.
"Mạn Mạn."
Ngữ khí anh ta rất cẩn thận, tiếng nói nhỏ y như
muỗi kêu, lộ ra một loại tư thái hèn mọn.
Người đàn ông có ý định đưa nước cơm cho cô,
nhưng anh ta lại rất do dự, tựa hồ như không quá dám làm hành động như vậy.