Chương 847: Phiên ngoại (1)

Gần đây tam giới xảy ra rất nhiều chuyện hệ trọng.

Đầu tiên là Minh giới đổi chủ.

Tin tức này vừa truyền ra, mọi người tuy có hơi kinh ngạc nhưng vẫn không đến mức phải khiếp sợ. Dù sao bắt đầu từ mấy tháng trước Minh giới đã bị một luồng khói đen như mực dày đặc bao quanh, qua rất lâu cũng không biến mất, hơn nữa bên trong còn truyền ra mùi máu tươi nồng đậm làm lòng người run rẩy. 

Lúc ấy, tất cả mọi người đều đoán được Minh giới đã xảy ra chuyện lớn nên ai nấy đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Thứ hai là tin tức về đại hôn giữa Minh vương tân nhiệm của Minh giới và Quân Lâm trên Cửu Trọng Thiên.

Tin tức này truyền ra vô cùng đột ngột.

Tuy mấy trăm năm trước Minh giới và Quân Lâm có định ra hôn ước nhưng khi đó không phải Quân Lâm lão đại đã hối hôn rồi sao?

Hơn nữa đại hôn còn được cử hành rất vội vàng, tin tức mới được thông cáo vài ngày thì hôn lễ đã diễn ra.

Nghe đồn, là Quân Lâm lão đại đi ở rể.

Tất cả người của Cửu Trọng Thiên và Vực sâu Ma Vực đều đến.

Kể từ sau khi thành thân, Quân Lâm lão đại luôn sống ở Minh giới, chưa từng rời khỏi dù chỉ một lần. Việc này thật sự đã kinh động đến toàn bộ quần chúng nhân dân.

Nhưng việc khiến bọn họ kinh sợ hơn còn ở phía sau.

Minh Vương và Quân Lâm lão đại có một đứa con trai, hơn nữa con trai của hai người còn hơn 300 tuổi.

Tin tức này vừa truyền ra đã làm mọi người trong tam giới sợ đến ngây người.

Nói cách khác, Minh Vương và Quân Lâm lão đại đã thông đồng với nhau từ 300 năm trước?

Cách nghĩ này lại một lần nữa khiến cho tam giới oanh động.

Vị Minh vương mới nhậm chức này cũng thật giỏi, không ra mặt thì thôi vừa lên tiếng đã gây náo loạn. Chưa kể đến việc có thể bắt lấy Quân Lâm, chỉ cần nói đến cách làm giết sạch toàn bộ hoàng thất Minh giới thôi cũng đã làm người khác cảm thấy vị này... phát rồ. 

Cũng may người này còn chưa có điên đến mức giết sạch toàn bộ con dân của Minh giới, điều này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Sau đại hôn của Nam Nhiễm và Quân Lâm, tam giới lại khôi phục vẻ yên bình vốn có.

Suy nghĩ cẩn thận thì gần đây vẫn còn một chuyện mới mẻ nữa... nghe đồn vị tiểu thiếu chủ tên Quân Dạ kia đang giận dỗi.

Trên Cửu Trọng Thiên, trong cung điện của Tô Yên, dưới tán cây Hợp Hoan, Quân Dạ cầm một cái xẻng nhỏ, cẩn thận đào tất cả dạ minh châu mà mẫu thân nó đã cất giấu lâu nay lên.

Vừa đào vừa trông mong, ủy khuất rơi nước mắt.

Mẫu thân đã hư, phụ thân lại còn tệ hơn.

Mẫu thân và phụ thân đều không quan tâm nó.

Nó bị bắt cóc mà hai người bọn họ cũng không tới cứu nó.

Nó muốn đào tất cả dạ minh châu của mẫu thân lên rồi đập bể chúng!

Quân_không chiếm được sự quan tâm của mẫu thân_ Dạ nháy mắt đã hắc hóa từ bé nhỏ chuyên giúp đỡ mẫu thân thành tay đào dạ minh châu chuyên nghiệp.

Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, ngay cả rễ của cây Hợp Hoan cũng bị Quân Dạ đào lên. 

Đến lúc này Tô Yên ở trong tẩm điện cũng không nhịn được nữa, đứng lên định bụng đi ra nhìn thử, nhưng nàng muốn đi mà Quân Vực lại lôi kéo nàng không buông, sau đó nhanh chóng dính chặt lên người Tô Yên.

Hắn mặc một bộ y phục đen, dáng người cao lớn dễ dàng che khuất toàn bộ thân hình thon thả của Tô Yên.

Hai con ngươi đen như mực của Quân Vực đảo nhanh về phía sân viện, yết hầu di chuyển lên xuống, chậm rãi hỏi: "Tiểu Quai muốn đi đâu?"

Tô Yên ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Nhìn cây của ta."

Nàng ôn tồn trả lời, vừa nói vừa muốn kéo cái người đang ngăn cản nàng này ra nhưng Quân Vực lại không chịu buông tay, ngược lại còn càng dùng sức ôm chặt lấy Tô Yên hơn.

Hắn thấp giọng nói: "Trong mắt Tiểu Quai, ta quan trọng hơn hay là cái cây xấu xí kia quan trọng hơn?"

Bước chân của Tô Yên dừng lại, nàng quay đầu nhìn hắn, trong lòng tự hỏi gần đây hắn... có phải càng ngày càng điên hơn hay không?

Ngay cả cây cũng muốn so một lần?

Quân Vực dựa đầu vào bả vai Tô Yên, hai mắt hơi híp lại.

"Hình như Tiểu Quai rất quan tâm tiểu hài tử kia." Vừa nói hắn vừa hôn nàng, nói xong, dường như muốn chứng minh lời mình nói, hắn còn lấy ra 'chứng cứ'.

"Thời điểm ở trên giường, Tiểu Quai cũng không còn nhiệt tình như trước..."

...

Chương 848: Phiên ngoại (2)

Tô Yên duỗi tay bịt miệng hắn lại, sau đó nhịn không được liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Nó nghe được."

Nó trong miệng nàng chính là chỉ Quân Dạ đang bày ra dáng vẻ ủy khuất ở bên ngoài tẩm điện.

Nhìn bộ dáng quan tâm này của nàng, Quân Vực mút lòng bàn tay của nàng một cái.

"Để ý nó như vậy?" Lúc nói chuyện, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.

Trong mắt hắn, trong mắt Tiểu Quai vĩnh viễn chỉ có thể có mỗi mình hắn, bất luận là ai xuất hiện, bất luận đối phương có phải tình địch của hắn hay không, hắn đều cảm thấy khó chịu.

Đương nhiên, ý tưởng này cũng chỉ có thể để trong lòng.

Hắn vừa hỏi vừa ôm lấy eo nàng.

Trước đây mỗi lần thế này đều là Tô Yên nhượng bộ trước đi dỗ dành hắn, chỉ là lần này, hiếm khi nàng có chút do dự.

"Nó là con của Nam Nhiễm."

Quân Vực nhíu mày, trong lòng cũng đoán được câu nói tiếp theo của nàng là gì.

"Cho nên nàng không thể mặc kệ nó?"

Tô Yên trầm mặc.

Thấy phản ứng này của nàng, Quân Vực - người có tấm lòng nhỏ nhen hơn cả lỗ kim vậy mà không tức giận, ngược lại còn cong môi cười một cái, sau đó rũ mắt đối diện với cái nhìn của Tô Yên.

"Tiểu Quai để ý thì ta cũng sẽ để ý."

Tô Yên dỗi tay nắm lấy tay hắn, có lẽ bình thường đã quen thấy hắn gây sự vô cớ, nay lại đột nhiên chuyển thành dáng vẻ thấu hiểu lòng người, tự động nhượng bộ thế này làm nàng có chút không quen, còn có cảm giác đang ủy khuất hắn.

Quân Vực tựa hồ cũng không để tâm chuyện này lắm, hắn duỗi tay vân vê lọn tóc của nàng.

"Nàng định an ủi nó thế nào?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, nàng cũng không phải loại người biết an ủi người khác, vì thế qua một lúc lâu sau, Tô Yên mới chậm chạp nói: "Ở cùng nó một lúc."

Quân Vực gật đầu, dường như cảm thấy chủ ý này rất tốt, sau đó hắn tùy tiện nói: "Nó cảm thấy bản thân phụ thân không thương mẫu thân không yêu, vậy phải làm sao?"

Tô Yên nhìn hắn, chớp chớp mắt vài cái.

Bởi vì chính nàng cũng không biết bản thân nên làm cái gì, ngay cả phụ mẫu của nàng, nàng còn chưa từng gặp huống chi là loại vấn đề thế này.

Quân Vực nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, nhịn không được lại cúi đầu hôn nàng một cái.

"Tiểu Quai có thể cẩn thận giải thích cho thằng bé hiểu phụ thân của nó yêu nó nhường nào, nương của nó quan tâm nó đến mức nào, như thế thằng bé sẽ không còn cảm thấy đau lòng..."

Dưới tán cây Hợp Hoan, Quân Dạ ủy khuất cầm xẻng đào thật lâu, rồi đột nhiên nhìn thấy Tô Yên xuất hiện trước mặt mình.

Vừa ngẩng đầu, hai mắt nó đã ửng đỏ, nhỏ giọng gọi: "Dì."

Tô Yên thật sự không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào, vì thế nàng vừa mở miệng đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mẫu thân và phụ thân đều rất yêu con."

Quân Dạ nghe vậy liền ủy khuất đến mức không nói thành lời, chỉ biết quay đầu sang hướng khác, đồng thời ném cái xẻng nhỏ trong tay sang một bên, dáng vẻ giống như không muốn nghe Tô Yên giúp phụ thân và mẫu thân nói chuyện.

Nhưng nó càng làm như vậy... thì lại càng giống như rất muốn nghe.

Nhìn một màn này, Tô Yên nở nụ cười nhẹ, sau đó duỗi tay sờ đầu Quân Dạ.

"Năm đó nguyên nhân khiến phụ thân con bị phong ấn chính là vì tới đón con chào đời."

Nghe lời này, lỗ tai Quân Dạ giật giật, đại khái là lòng hiếu kỳ đã bị gợi lên, nó quay đầu nhìn Tô Yên.

"Thật sao?" Nó có chút không tin nhưng lại rất muốn chuyện này là sự thật.

Tô Yên gật đầu.

"Ừ! Lúc ấy, thân thể của mẫu thân con đã yếu đến cực hạn. Nàng lựa chọn hi sinh bản thân để con được sống. Chỉ là, lúc ấy cơ thể con cũng quá yếu, trong người lại kế thừa cả sức mạnh của mẫu thân và phụ thân con, hai cỗ sức mạnh ấy ở trong cơ thể con không thể hòa thành một, cũng không có cái nào áp đảo cái nào khiến cho con từ lúc sinh ra đã định phải chết. May mắn phụ thân của con tới kịp, sau đó truyền toàn bộ hỗn độn chi lực của hắn cho con."

Quân Dạ mím môi, nghiêm túc lắng nghe.

Tuy nó còn nhỏ nhưng nó rất thông minh.

Hỗn độn chi lực là gì? Nó đương nhiên là biết.

Đó là bản nguyên ra đời của phụ quân.

Quân Lâm đã đưa bản nguyên của mình cho Quân Dạ.









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play