Chương 845: Đại kết cục (6)
Hắn mới ôm nàng vào lòng, Nam Nhiễm liền mở mắt, hai con ngươi đỏ như máu dán chặt vào người hắn, nhưng không biết tại sao lại mang theo vẻ tức giận.
Nàng nghiêng người một cái rồi đè người kia xuống vương tọa của nàng.
Nhìn một thân y phục trắng xóa trên người hắn, lại nhìn hai tay đầy máu của mình, nàng vừa nắm chặt lấy cổ áo của hắn vừa tặng cho hắn ánh mắt đầy khó chịu rồi lập tức thu tay lại, chà sát bàn tay dính máu của mình lên y phục.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Quân Lâm thấy hai con ngươi đen như mực của nàng đã chuyển thành màu mắt, ánh mắt vẫn không dao động, chỉ là tầm mắt dừng lại ở đôi mắt của nàng nhiều hơn vài giây.
Dưới tình huống lệ khí quanh người Nam Nhiễm càng lúc càng dày đặc, hắn đột nhiên nói: "Đẹp."
Nghe lời này, lệ khí quanh người Nam Nhiễm nhanh chóng ngưng tụ lại, nàng thậm chí còn chớp chớp mắt nhìn hắn một lúc nhưng rất nhanh sau đó, cơn tức trong lòng nàng lại trào dâng một lẫn nữa.
Nàng che miệng hắn lại, giọng điệu mệt mỏi.
"Ngươi gạt ta."
Càng nhìn cặp mắt kim sắc kia của Quân Lâm, tâm tình nàng càng bức bối hơn.
Rõ ràng trước đây nàng vô cùng thích dáng vẻ cả người phát sáng, sạch sẽ lại còn tỏa ra hơi lạnh này của hắn nhưng hiện tại, thứ khiến nàng tức giận nhất lại chính là cái này.
Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm lại duỗi tay muốn kéo tay Nam Nhiễm ra, bất quá vừa động một cái không những không kéo ra được, ngược lại còn làm nàng càng dùng sức che miệng hắn lại hơn.
Hắn chỉ đành tùy theo ý của nàng mà nhẹ giọng nói: "Có thể để Đậu Phộng trói ngô lại."
Không thể không nói hai người này sinh ra đã là một đôi hoàn hảo, có thể nói Quân Lâm hiểu Nam Nhiễm còn hơn cả Nam Nhiễm hiểu chính mình.
Hắn mới dứt lời đã có một sợi dây màu đen dài mọc ra từ vương tọa, sau đó nhanh chóng trói hai tay của Quân Lâm lại.
Cảnh tượng Quân Lâm bị trói chặt không thể nào chạy thoát được đã thành công làm dịu cảm giác bất an của Nam Nhiễm, thậm chí lệ khí quanh người nàng cũng đã tản đi không ít.
Nàng có chút hài lòng thu tay lại, sau đó dựa người vào một bên vương tọa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
"Tới tìm ta làm gì?"
Quân Lâm lắc lắc sợi xích sắt màu đen trên cổ tay của bản thân, đôi môi mỏng bạc cong lên.
"Đến xem vị hôn thê của ngô."
Nam Nhiễm liếc hắn một cái, rồi cúi đầu nhìn bản thân, sau đó cười khẽ, giọng nói tản mạn: "Ta không phải vị hôn thê của ngươi."
Không phải người này muốn cưới 'Nam Nhiễm' sao?
Sau đó nàng lại nở nụ cười đầy nguy hiểm: "Vị hôn thê của ngươi đã bị ta giết chết."
Vẻ mặt Quân Lâm vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói nhàn nhạt: "Nam Nhiễm, có phải ngươi nên xin lỗi ngô không?"
"Xin lỗi? Chuyện đã giết vị hôn thê của ngươi? Ngươi có thể giúp nàng ta báo..."
Lời còn chưa nói xong, Quân Lâm đã nhích lại gần, hai người cùng ngồi trên vương tọa nhưng vì hắn cao hơn nàng một chút nên muốn nhìn thì phải hơi cúi đầu.
Theo động tác của hắn, trán hắn và trán nàng chạm vào nhau, hắn duỗi tay ôm lấy Nam Nhiễm, miệng thì chậm chạp nói ra từng câu từng chữ: "Còn chưa tính đến chuyện cho ngô sai tên, rõ ràng đã hoài thai lại không chịu đến tìm ngô. Khoảng thời gian đó ở Cửu Trọng Thiên, ngày nào ngô cũng bị ngươi ngủ, ngày nào cũng để ngươi ôm, thế nào? Vừa quay đầu đã không chịu nhận? Nam Thập Lục, nếu ngươi đã lợi hại như vậy thì tại sao lại không nghĩ tới chuyện bắt ngô về chỗ của ngươi? Sợ ngô bị người khác đoạt mất, nhưng nếu ở địa bàn của ngươi thì còn ai dám ra tay?"
Nam Nhiễm bị hắn nói như thế, ánh sáng trong đáy mắt càng lúc càng đậm hơn.
Đúng vậy, để hắn vĩnh viễn ở lại nơi này, hắn chính là của nàng.
Có lẽ bởi vì chịu ảnh hưởng của việc bị Minh Vương tẩy não trong một thời gian dài nên ngay từ nhỏ Nam Nhiễm đã cảm thấy nàng vốn nên sống ở một nơi âm u, là một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn cần phải tiêu diệt.
Bất quá một ngày nọ, Quân Lâm đột nhiên xuất hiện, bắt gặp được người nam nhân như thế, hắn có thể thỏa mãn tất cả mọi kỳ vọng của Nam Nhiễm nên nàng mới muốn lôi kéo hắn, muốn hắn vĩnh viễn phải ở bên cạnh nàng.
Nhưng quá bất an, loại cảm giác bất an phát ra từ nội tâm này khiến tâm tình của nàng vô cùng bực bội.
Hai người khác nhau một trời một vực, ngươi thật sự có thể kéo đám mây vào vũng bùn sao, tuyệt đối không có khả năng, cũng giống như là vũng bùn vĩnh viễn không thể trở thành đám mây.
...
Chương 846: Đại kết cục (7 )
Bất luận có giả bộ thế nào thì cũng không phải.
Lúc Nam Nhiễm lấy lại toàn bộ ký ức, đương nhiên cũng nhớ lại khoảnh khắc nàng bị giam trong địa lao, sau đó Minh Vương cầm tấm thiệp mời kia đến tìm nàng, nhưng thứ khiến nàng đau đớn nhất không phải nội dung của tấm thiệp mà là câu nói kia của ông ta.
"Quân Lâm giống như mặt trăng trên cao, còn ngươi, ngươi thử nhìn lại bản thân xem, chẳng có chỗ nào xứng với hắn."
Nháy mắt, ông ta đã đào hết mọi áp lực, mọi chuyện Nam Nhiễm chưa từng dám nghĩ tới, luôn dấu dưới đáy lòng ra ngoài ánh sáng.
Vì thế sau đó Nam Nhiễm luôn tự nhốt mình ở địa lao, chưa từng đi ra ngoài dù chỉ một lần. Nếu không phải sau này Tô Yên tới tìm nàng, phát hiện tình huống của nàng giống như có thai thì e rằng nàng thật sự đã một xác hai mạng.
Hiện tại nàng đã khôi phục lực lượng, nhìn Minh giới ngập trong cảnh máu tươi, bị khói đen bao vây, tâm tình của nàng mới tốt hơn một chút.
Nàng quyết định sau này sẽ không bao giờ cần dạ minh châu nữa, như thế sẽ không phải đau khổ nữa. Nào ngờ dạ minh châu lại một vừa hai phải tự mình tìm tới cửa.
Nam Nhiễm nhìn hai tay Quân Lâm bị xiềng xích trói buộc, rồi lại nhìn hắn một lúc, định nói cái gì đó thì bỗng nhiên bị môi của Quân Lâm chặn lại.
Nam Nhiễm chớp chớp mắt, nụ hôn của hai người càng lúc càng sâu hơn.
Ban đầu là Nam Nhiễm đè hắn nhưng rất nhanh đã chuyển thành Nam Nhiễm bị ép vào một góc của vương tọa.
Áo choàng trắng to lớn che khuất toàn bộ thân hình mỏng manh của nàng, mặc kệ vết bẩn và máu tươi dính trên người nàng.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, càng hôn lửa nóng toát ra giữa hai người càng mạnh hơn, rõ ràng là đang ở trong một bối cảnh đầy áp lực khủng bố nhưng trong không khí lại ẩn hiện vài tia ái muội, vừa triền miên vừa lâm li.
Nhìn một màn này, Minh Vương vẫn còn đang thoi thóp nằm trên đất, sợ rằng có chết cũng không nhắm mắt.
Hai người hôn môi một hồi liền nghe tiếng vải vóc bị xé rách vang lên.
Bộ y phục đỏ rực của Nam Nhiễm bị Quân Lâm xé hỏng.
Nam Nhiễm dùng sức đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Hai mắt vốn đã đỏ tươi như máu, nay nhìn lại càng đỏ hơn.
Quân Lâm ôm nàng không buông tay, hắn vẫn muốn hôn nàng.
Nam Nhiễm nhìn dáng vẻ này của hắn, có hơi phản ứng không kịp.
Thứ này bị sao thế?
Trước đây đều là nàng chủ động dựa lại gần đòi hôn, sao hiện tại hắn lại tự mình dán sát vào người nàng thế?
Có lẽ ánh mắt nghi ngờ của nàng quá rõ ràng nên Quân Lâm vừa ôm người vào lòng, vừa lãnh đạm lên tiếng, giọng điệu có hơi ngập ngừng.
"Nếu ngô không cố gắng thì làm sao ngươi chịu lại đây? Không phải ngươi theo đuổi ngô mà là ngô vào hao tâm hết lực mới có được ngươi."
Nam Nhiễm trợn mắt.
"Ngươi...."
Quân Lâm giơ tay lên, ý chỉ sợi xích màu đen trên cổ tay mình.
"Ngô không chạy được."
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Có thể hôn ngô." Nói xong, hắn ôm lấy eo Nam Nhiễm, đứng im chờ đợi động tác tiếp theo của nàng.
Nam Nhiễm thấy hắn như vậy, trong lòng sinh ra cảm giác khó tả.
Dựa theo đạo lý mà nói, ai chủ động, ai nắm quyền, sao lại có cảm giác... kì quái nhỉ?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng nhìn đôi môi mỏng của Quân Lâm, Nam Nhiễm vẫn chầm chậm dựa sát lại gần hắn rồi hôn một cái lên môi hắn.
Đôi mắt này thật đẹp!
Cặp mắt kia của Quân Dạ cũng là được di truyền từ hắn.
A?
"Con đâu?" Nam Nhiễm buột miệng hỏi.
Quân Lâm sửng sốt một lát rồi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhàn nhạt nói: "Bị phong ấn ở đây, vẫn còn sống."
Ba chữ vẫn còn sống này làm Nam Nhiễm yên lòng hơn không ít.
Quân Lâm nhìn dáng vẻ của nàng, trầm mặc một lát lại mở miệng: "Muốn nhi tử trở thành dạ minh châu thì phu thê phải ân ái hòa thuận."
"Hả?"
"Không phải muốn một Tiểu dạ minh châu sao?"
"Ừ..."
"Sau khi cử hành hôn lễ xong, chúng ta có thể sinh thêm vài Tiểu dạ minh châu nữa."
Nghe lời này, hai mắt Nam Nhiễm như phát sáng, dường như cảm thấy khá có lý.
Sau đó Quân Lâm lại bồi thêm một câu: "Phu thê hòa thuận thì Tiểu dạ minh châu mới tốt được."
Đại khái là vì những gì trải qua trong quá khứ nên ở phương diện này, Nam Nhiễm tương đối ngây thơ, không mấy rõ ràng, chỉ biết một gia đình có đầy đủ mẫu thân và phụ thân thì mới hoàn hảo, vui vẻ.
Nàng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Quân Lâm thấy thế liền để môi dán sát vào tai nàng, giọng nói rất nhẹ: "Thành thân xong, ngô là của ngươi, Tiểu dạ minh châu cũng là của ngươi, có nguyện ý không?"
Bị hắn hỏi như thế, Nam Nhiễm không trả lời ngay mà im lặng rất lâu.
Bầu không khí nháy mắt trở nên yên lặng, ngay cả đám người bất tử kia cũng không động đậy.
Qua một lúc lâu sau mới nghe được Nam Nhiễm đáp một tiếng: "Được." Dứt lời, nàng bỗng nhiên xoay người đè Quân Lâm lên vương tọa rồi hôn xuống.
Đây là tự dạ minh châu nói, không phải do nàng bức ép.
Được rồi, nàng vẫn thích dạ minh châu.
Từ trước đến giờ đều chỉ thích một mình hắn
....
Hoàn chính văn
To be continued....
Một chút cảm nghĩ của tác giả:
Ta cho rằng quyển sách này sẽ là bộ ngược nhất trong số bộ ba hệ liệt xuyên nhanh, không ngờ lại là quyển ngọt nhất. Thậm chí ở trong lòng ta, quyển này so với bộ của Tô Yên và Quân Vực còn ngọt hơn, còn chữa lành hơn.
Toàn thế giới không thích Nam Nhiễm nhưng Quân Lâm lại thích.
Quá trình ta viết bộ này thật sự rất thống khổ.
Sau khi viết xong phiên ngoại, muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Quyển tiếp theo sẽ viết thuộc thể loại ngôn tình cổ đại. Sách mới sẽ được tuyên bố sau nhưng vẫn chưa xác định thời gian cụ thể.