Chương 841: Đại kết cục (2)
Sau đó mấy vạn năm trôi qua.
Ai ngờ một ngày nọ, Quân Lâm, nam nhân thoát ly nằm ngoài thiên địa kia lại bỗng dưng muốn hỏi cưới Nam Nhiễm.
Thời điểm Minh Vương nhìn thấy sính thiếp(*), ông ta còn tưởng Quân Lâm muốn cưới Nam Tiểu Nhiễm nên vô cùng cao hứng.
Nam Tiểu Nhiễm và mấy nữ nhi khác của ông ta nghe tin cũng trộm chạy tới nghe lén, sau đó bị phát hiện liền xông vào sảnh chính.
Rõ ràng Nam Tiểu Nhiễm đang đứng trước mặt nhưng lại nghe Quân Lâm lạnh nhạt nói: "Nàng cãi nhau với ta nên tức giận bỏ về Minh giới, sao lại không thấy nàng đâu?"
Ngay lúc đó, trong đầu Minh Vương liền hiện lên gương mặt của Nam Nhiễm.
Ông ta nhanh chóng hiểu rõ người Quân Lâm muốn cưới không phải Nam Tiểu Nhiễm mà là nghiệt chủng đang bị nhốt ở địa lao.
Sau khi tiễn Quân Lâm về, sắc mặt ông ta xanh mét, biết sự tình đã bắt đầu phát triển theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát, trong lòng càng không ngờ cái đồ nghiệt chủng Nam Nhiễm này lại có năng lực lớn như thế, có thể thông đồng với Quân Lâm.
Ông ta tuyệt đối không cho phép Nam Nhiễm gả cho Quân Lâm, vì thế ông ta đặt chủ ý lên người Nam Tiểu Nhiễm, một bên thì kéo dài thời gian với Quân Lâm còn một bên lại thông báo hôn kỳ cho toàn thiên hạ biết, Quân Lâm sẽ lấy nữ nhi thứ mười sáu của ông ta.
Hôn kỳ mới vừa định xong, thiệp mời vừa phát tới Cửu Trọng Thiên và vực sâu Ma Vực, ông ta liền cầm tấm thiệp mời kia đi vào địa lao rồi đọc từng câu từng chữ trong thiệp cho Nam Nhiễm nghe.
Thông báo cho nàng biết, Quân Lâm sắp cưới nữ nhi bảo bối của ông ta, đừng có tiếp tục lượn lờ trước mặt Quân Lâm nữa. Không những thế, ông ta còn nói một người dơ bẩn ghê tởm như nàng làm sao xứng với một người cao cao tại thường như Quân Lâm, thứ hợp với nàng nhất chính là địa lao dơ bẩn này, đừng có suốt ngày đi quấy rầy Quân Lâm và người hắn thích.
Nói xong, ông ta lại hạ cấm chế ở bên ngoài địa lao phòng hờ khi có bất luận chuyện gì xảy ra ông ta sẽ là người đầu tiên cảm nhận được.
Vốn dĩ, Minh Vương cho rằng chỉ cần làm như vậy thì sẽ vạn vô nhất thất(*) nhưng vào ba ngày trước khi lễ thành hôn diễn ra mọi việc vẫn bị Quân Lâm phát hiện.
Cái người có cùng tên với Nam Nhiễm kia không phải là người hắn muốn cưới.
Hắn tới Minh giới, mang theo cơn phẫn nộ kinh hoàng chất vấn Minh Vương Nam Nhiễm đang ở đâu, nhưng Minh Vương làm sao có thể nói cho hắn biết. Đương nhiên là cắn chặt răng, một vừa hai phải kiên quyết khẳng định chỉ có một Nam Nhiễm duy nhất và người đó đang đứng trước mặt hắn.
Cho dù Quân Lâm có mạnh thế nào thì hắn cũng không thể tra được tung tích của Nam Nhiễm.
Ngay cả một hơi thở yếu ớt cũng không có.
Đại khái là những lời nói của Minh Vương đã có tác dụng, từ ngày đó trở đi Nam Nhiễm đều nhốt mình ở địa lao, không rời đi nửa bước.
Cứ như thế, Nam Nhiễm giống như bốc hơi khỏi thế gian.
Ban đầu Minh Vương còn cho rằng dù Quân Lâm không muốn cưới Nam Tiểu Nhiễm thì còn có thể làm thế nào, cho dù có tức giận thì thế nào?
Từ vực sâu Ma Vực đến Cửu Trọng Thiên, tất cả mọi người đều đã biết tin tức hắn muốn cưới Nam Tiểu Nhiễm.
Hiện tại hôn kỳ đã đặt, hắn dám hủy bỏ hôn ước sao?
Đây dù sao cũng là đại sự của cả Cửu Trọng Thiên và Minh giới, không ai có thể gánh được ác danh phá hủy hòa bình của tam giới.
Nhưng, Quân Lâm lại thật sự dám làm như vậy.
Đêm trước ngày thành hôn, Quân Lâm đột ngột thông báo với tam giới, hắn muốn hối hôn, lễ này không kết.
Chuyện này vừa ra đã làm Minh giới mất hết mặt mũi.
Chỉ là thời gian trôi qua không bao lâu.
Khoảng chừng một tháng sau, bỗng nhiên truyền ra tin tức, nói Quân Lâm bị trọng thương, hiện thời đã bị phong ấn lâm vào hôn mê.
Việc này khiến cho mọi người ồ lên, khó hiểu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng đè xuống luôn cả việc hắn đột nhiên hối hôn.
Tam giới lại một lần nữa yên tĩnh, khôi phục thành dáng vẻ bình lặng vốn có.
...
Nhưng thời gian mới trôi qua được 300 năm, bỗng có người nghe được Minh giới xảy ra chuyện, nghe nói là chỗ đó bị một luồng khói đen bao quanh.
Nhưng làn khói đen đó bao quanh Minh giới, che lấp toàn bộ địa giới khiến cho tất cả mọi người bên ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó rất lâu mới nghe được một vị Chủ thần than thở.
"Hết thảy đều quy vị."
Từ ngữ điệu của người này cho thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
...
(*) Vạn vô nhất thất (万无一失): không sơ hở, phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, không sơ hở tý nào
...
Chương 842: Đại kết cục (3)
Minh giới.
Khói đen gần như bao phủ toàn bộ Minh giới, sương khói đen nghìn nghịt phủ khắp không gian che đi tầm nhìn của mọi người.
Không ai biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngửi được mùi tanh của máu cùng với đó là những tiếng kêu rên thảm thiết.
Dưới làn khói đen lượn lờ, một nữ tử xuất hiện, trên người nàng mặc y phục đỏ rực, mái tóc xõa tung, hai bàn chân trần đạp lên máu loáng, không thèm để ý máu tươi trên đất thấm đỏ mắt cá chân trắng nõn của mình, cứ thế bước từng bước về phía trước.
Gương mặt nàng hiện lên ý cười nhẹ, mí mắt khẽ buông, dáng vẻ bình thản giống như đang tản bộ trước cửa nhà mình.
Chỉ là lúc này hai tay nàng dính đầy máu, lệ khí bao phủ quanh người, sau lưng nàng là từng chồng từng chồng thi thể.
Theo mỗi bước chân của nàng, đều sẽ có người không sợ chết tự tìm tới cửa.
Đi dọc hết đoàn đường đầy máu, phía trước là Minh Vương điện.
Nơi được mệnh danh địa ngục phán xét tất cả quỷ hồn.
Nàng ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát cung điện trước mặt, hai con ngươi đen như mực âm trầm khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.
Sau đó, chỉ nghe nàng cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười hơi khàn mới vang lên đã khiến đám người đang canh giữ trước cửa điện hoảng sợ liên tục lui về sau, nỗi sợ hãi hiện lên trong ánh mắt.
Này, rốt cuộc nữ nhân này là sao?
Thật sự quá đáng sợ!
Nhiều người như thế cũng không thể ngăn cản được nàng, nàng giết nhiều người như thế mà ngay cả mí mắt cũng không thèm động, quả thực, quả thực là ma qủy mà!!
Dù là một nơi đã sớm nhìn quen việc sinh tử như Minh giới thì đột nhiên phải chứng kiến một cuộc tàn sát đẫm máu như vậy, ai có thể không run rẩy sợ hãi?
Nam Nhiễm nhắm mắt lại.
Vết máu dính trên trán nhỏ giọt xuống hàng lông mi cong vút của nàng, sau đó theo động tác nhắm mắt của nàng mà nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nàng đã quên mất mẫu thân trông thế nào.
Thời gian mấy vạn năm đã khiến nàng quên đi gần hết những chuyện đau khổ xảy ra trong quá khứ, chỉ còn lại vài hình bóng ít ỏi.
Phải báo thù cho mẫu thân.
Nghĩ như thế, nàng bước từng bước lên bậc cầu thang màu xanh lá, miệng thì hừ nhẹ một tiếng, trong khi đó nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên không hề biến mất.
Khúc đồng dao vui vẻ kia là bài đồng dao mà mẫu thân đã từng đọc cho nàng nghe, mẫu thân hi vọng có thể khiến nàng cảm thấy hạnh phúc, vui sướng. Nhớ tới đây, nụ cười trên môi Nam Nhiễm càng lúc càng lớn hơn. Nàng lẩm bẩm bài đồng dao trong miệng, đồng thời tăng tốc bước nhanh vào Minh Vương điện.
Nhìn một màn này, cuối cùng cũng có một thủ vệ cắn răng hô lên: "Chúng ta cùng nhau lên!" Dưới sự kêu gọi của huynh đệ, tất cả thủ vệ đồng loạt nhào về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm híp mắt, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm bài đồng dao, làn điệu du dương vang lên không dứt, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm tặng cho đám người kia một cái.
Rất nhanh đám người đó đã bị một luồng khói đen quấn chặt lại, chỉ trong nháy mắt mấy chục người đồng loạt ngã xuống, mất hết hô hấp giống hệt mấy đống thịt nằm chồng lên nhau.
Sau đó, thân ảnh đỏ rực bình thản bước vào Minh Vương điện.
Mới liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy mấy trăm người đang ở trong đại điện, cả đám ai nấy đều ăn mặc hoa lệ, tay cầm binh khí, trên người bộc phát ra toàn bộ lực lượng.
Những người này không ai khác chính là nhóm người mạnh nhất trong Minh giới kia, cũng chính là đám người năm đó góp sức biến nàng thành bộ dáng này.
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm càng lúc càng âm trầm hơn, rồi dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, vừa tà ác lại vừa nguy hiểm đến bất thường.
Giọng nói của nàng có chút bâng quơ.
"Các vị, đã lâu không gặp!"
Nàng mới dứt lời, một người ở trên đài cao hơn bảy tầng, trên người mặc hoa phục, đầu đội vương miện, sắc mặt khó coi giương mắt nhìn Nam Nhiễm, miệng thì hét lớn hai chữ.
"Nghịch tử!"
Nụ cười trên môi Nam Nhiễm càng tươi hơn, tầm mắt dừng lại trên một đồ án thật lớn được vẽ bằng máu ở trước mặt được một lúc thì nhấc chân, bước từng bước vào đồ án kia.