Chương 833: Tang thi thơm ngào ngạt (23)
Tên mập còn đang lắc đầu thở dài, cảm thấy Nam Nhiễm không thể nào phát hiện ra chuyện này, dù sao dọc cả đường đi Nam Nhiễm đều luôn ngủ say nhưng ai ngờ, Lãnh Đàm mới đi ngang qua xe, hai mắt đang nhắm chặt của Nam Nhiễm bỗng nhiên mở ra.
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm đối diện với cái nhìn của Lãnh Đàm.
Lãnh Đàm sửng sốt, hơi nhíu mày.
Tầm mắt hai người dường như đang phân tranh cao thấp.
Lúc này, cửa sổ xe hạ xuống, chỉ nghe Nam Nhiễm nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào? Thích anh ấy?" Ngữ điệu của nàng có hơi tùy ý, tốc độ nói cũng rất chậm.
Lãnh Đàm cười lạnh một tiếng, "Không thể?"
Nam Nhiễm nhắm mắt lại, cả người dựa vào ghế sau, nhẹ nhàng trả lời: "Đúng, không thể."
Lãnh Đàm lại cười lạnh một tiếng, giọng nói lúc này cũng lớn hơn, vừa nói cô ta vừa hất tóc ra sau lưng để lộ gương mặt xinh đẹp của mình.
"Hình như Nam tiểu thư vẫn chưa biết hiện tại thế đạo là thế nào. Chế độ một vợ một chồng sớm đã biến mất vì sự hoành hành của tang thi. Chỉ cần thấy vừa mắt là có thể tình một đêm ở bên nhau, sáng hôm sau lại tách ra, đây chính là quy tắc chúng ta phải cam chịu. Nam tiểu thư đừng có giữ mấy loại suy nghĩ truyền thống hà khắc lúc trước nữa, không thì sẽ bị người khác chê cười."
Tên mập ngồi cạnh đống lửa, trợn mắt nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Kể từ lúc tổ đội đến bây giờ đây chính là lần đầu tiên anh ta chứng kiến Lãnh Đạm nói nhiều như vậy.
Nam Nhiễm đặt một tay lên cửa sổ, hơi híp mắt, ý cười trên mặt càng lúc càng lớn hơn.
"Nếu đã thích anh ấy như vậy thì tôi sẽ cho cô một cơ hội, nhưng, trước tiên phải đánh thắng tôi đã."
Mí mắt Lãnh Đàm giật giật, ánh mắt cô ta nhìn về đống lửa bên cạnh rồi lại nhìn sang người đàn ông lãnh đạm kia.
Có vài người đàn ông, cho dù không làm gì chỉ đứng im một chỗ cũng đủ hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Hiển nhiên, Quân Lâm chính là loại đàn ông đó.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Lãnh Đàm đã bị người đàn ông này hấp dẫn.
Đặc biệt là sau mấy ngày ở chung, chứng kiến thái độ và ánh mắt thâm tình của hắn dành cho Nam Nhiễm, cộng thêm dáng vẻ dường như toàn thế giới của hắn đều xoay quanh cô gái trước mặt khiến cho người ngoài nhìn vào phải chậc lưỡi, tâm can ngứa ngáy.
Đây là mạt thế.
Sự tồn tại của Quân Lâm cơ hồ đã gợi lên khát vọng ẩn sâu trong lòng Lãnh Đàm, thậm chí cô ta còn cảm thấy hâm mộ và đố kị với Nam Nhiễm.
Lãnh Đàm phát hiện người đàn ông kia không hề quan tâm tới bên này đã xảy ra chuyện gì, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn về hướng xe đậu một cái, điều này càng khiến cho Lãnh Đàm có tự tin hơn.
Phảng phất như chỉ cần đánh thắng Nam Nhiễm, cô ta sẽ có được tất cả yêu thương đó.
Lãnh Đàm rút ra một cái chủy thủ.
"Được." Dứt lời, cô ta đã nhào thẳng về phía Nam Nhiễm.
Cô ta dốc hết sức chính là muốn một kích chấm dứt cuộc chiến nhưng Nam Nhiễm lúc này lại chỉ dựa người vào cửa sổ, không thèm nhúc nhích, hai con ngươi thì dáng chặt vào thân ảnh của cô ta.
Ngay khi thanh chủy thủ trong tay Lãnh Đạm cách Nam Nhiễm còn chưa tới một nắm tay thì cô ta bỗng dưng dừng lại... không... đúng hơn là cô ta không có cách nào tiến gần thêm một bước.
Đôi môi mềm mại của Nam Nhiễm khẽ cong, nở nụ cười nhẹ rồi thổi một hơi về phía Lãnh Đàm.
Ầm!
Chỉ thấy Lãnh Đàm bị hung hăng quăng ra ngoài, sau đó từng tiếng rắc rắc vang lên, cánh tay đang cầm vũ khí của cô ta bị chặt đứt.
Tên mập trợn trừng hai mắt, miếng thịt trong tay cũng bộp một tiếng, rơi xuống đất.
Thực lực của Lãnh Đàm thế nào anh ta hiểu rất rõ, không hề phân cao thấp với anh ta.
Nhưng cô gái nhỏ nhắn ở trên xe kia, anh ta thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy cô ấy ra tay thế nào thì cô ấy đã có thể đánh bay Lãnh Đàm?
Trời ơi! Không ngờ cô gái này mới là thâm tàng bất lộ(*).
Vẻ mặt Lãnh Đàm tái nhợt, mồi hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người chật vật nằm trên mặt đất.
Nam Nhiễm dường như cảm thấy không còn gì thú vị nữa nên nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, sau đó lại dựa người vào ghế, mơ màng như sắp ngủ, trong miệng còn bâng quơ hai chữ.
"Không kính."
...
(*) Thâm tàng bất lộ: đây là câu nói ngắn gọn rút ra từ cổ ngữ "Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân", ý chỉ những người che dấu sức mạnh và vũ khí kinh người của mình bằng một vỏ bọc bình thường, không mấy thu hút.
Lời nhắn của tác giả:
Đây là vị diện cuối cùng.
Sau đó là đoạn Nam Nhiễm trở về Minh giới để báo thù.
Nhắc nhở một chút, sau khi nhớ lại Nam Nhiễm sẽ hoàn toàn tan vỡ... chính là cái loại... vô nhân tính, nghiền nát mọi thứ.
....
Chương 834: Tang thi thơm ngào ngạt (24)
Nam Nhiễm ngồi trên ghế sau an tĩnh một lát rồi bỗng dưng vung tay lên.
Tiểu hắc cầu vốn dĩ phải xuất hiện trong lòng bàn tay nàng lại không thấy bóng dáng đâu, lòng bàn tay nàng vẫn trống trơn như cũ.
Kể từ ngày đó, sau khi cái người tên Nam Tiểu Nhiễm biến mất, Đậu Phộng cũng theo cô ta mất tích.
Sau đó nàng có thử triệu hồi nó nhưng vẫn không thấy nó đâu.
Nam Nhiễm ngã người vào ghế, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Hệ thống nhìn một loạt phản ứng của ký chủ, nhịn không được khen ngơi: [ký chủ, cuối cùng cô cũng có thể khống chế cảm xúc của mình rồi. Ký chủ cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt, con đường trở thành người tốt của ký chủ không còn bao xa nữa!]
Hệ thống thề non hẹn biển nói ra một câu như vậy xong liền nghe thấy Nam Nhiễm nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Ừ."
Nàng mới dứt lời, đã nghe một tiếng cạch vang lên, cửa xe bị người ta mở ra, nàng ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Quân Lâm cầm một con gà đã được nướng chín đứng ở cửa.
Hắn duỗi tay, kéo Nam Nhiễm xuống xe, rồi nhàn nhạt nói: "Hình như em chơi rất vui."
Theo câu nói của hắn, Nam Nhiễm vô thức liếc mắt nhìn vết máu trên mặt đất ở phía xa, bên cạnh còn có Lãnh Đàm vì quá đau mà đã ngất xỉu, nàng thản nhiên đặt tay lên vai Quân Lâm, đôi môi phấn hồng khẽ cong lên, cười cười.
Nếu Nam Nhiễm thật sự có thể tùy tiện chỉ cần thở một hơi là có thể đánh người ta đến tình trạng thảm hại như vậy thì làm sao nàng lại để Nam Tiểu Nhiễm đè mình ra đánh?
Đương nhiên là vì Quân Lâm thấy nàng thích chơi như thế nên mới phối hợp theo.
Hiện tại cơ thể này của nàng quá yếu, vô cùng phù hợp với bốn chữ "Thân kiều thể nhược". Đặc biệt, đây còn là một khối thi thể đã biến thành tang thi, nếu không phải gặp được dạ minh châu, nhờ có hắn chăm sóc nàng thì e rằng nàng đã bị tang thi cấp cao hơn ăn mất rồi.
Trong lúc nói chuyện, Quân Lâm đã xé một miếng thịt gà đưa tới miệng Nam Nhiễm, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là ánh mắt luôn dán chặt vào người Nam Nhiễm, quan sát nàng ăn uống.
Sau khi Nam Nhiễm nhai mấy miếng thịt gà xong thì hai mắt bỗng nhiên nhìn Quân Lâm.
"Ban nãy ở trong rừng đã xảy ra chuyện gì?"
Đừng tưởng rằng nàng ngủ thì không biết cái gì, rõ ràng sau khi Quân Lâm vào rừng không lâu thì Lãnh Đàm cũng theo sau đi vào.
Quân Lâm liếc Nam Nhiễm một cái, trước hai con ngươi đen như mực của nàng, hắn trầm mặc một lát rồi đôi môi mỏng bạc chậm chạp phun ra mấy chữ.
"Rất muốn biết?"
"Ừ, hừ!"
"Cô ta cởi hết quần áo xong thì luôn miệng nói chuyện."
Nói đến đây hắn dừng lại một chút rồi nhanh chóng bổ sung.
"Nhưng anh lại không quá để ý những lời cô ta nói."
Sau đó thì hắn bỏ đi.
Tiếng nói vừa dứt, Nam Nhiễm liền an tĩnh, nàng nhìn dạ minh châu rồi lại nhìn con gà nướng trước mặt cuối cùng xoay người bò vào trong xe, ầm một tiếng đóng cửa xe lại, đi ngủ.
Nếu nàng còn không ngủ thì e rằng sẽ thật sự muốn giết chết cái người tên Lãnh Đàm kia mất... nhưng vấn đề là nàng không đánh lại người kia.
Một cảm giác bực bội không tên bỗng dưng trực trào trong lòng Nam Nhiễm.
Tức giận.
Ngay lập tức trong đầu nàng lại nghĩ tới tấm thiệp mời Nam Tiểu Nhiễm đã ném cho nàng.
Nam Nhiễm mở mắt, xuyên qua cửa kính pha lê tặng cho dạ minh châu một cái liếc mắt ngập tràn oán khí.
Đáng tiếc thứ này lại không có ký ức, căn bản không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra với hắn ở Cửu Trọng Thiên.
Từ sau khi sức mạnh biến mất, nàng liền cảm thấy bản thân có hơi kì lạ.
Khủng hoảng, bất lực, hơn nữa còn rất hay tức giận.
Nếu dạ minh châu bị người ta cướp mất thì nàng làm sao cướp về đây?
Dùng dây xích trói hắn lại?
Không, dạ minh châu ngoan như thế, không thể trói lại.
Bởi vì mãi vẫn không tìm được kế sách ưng ý nên càng tâm tình của đồng chí Nam Nhiễm xuống dốc hơn, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Ngay cả khi lúc nhỏ thường xuyên bị đánh, nàng cũng không có cảm giác bực bội và bất lực như bây giờ.
Đang nghĩ ngợi thì Quân Lâm đứng ở bên ngoài bỗng nhiên gõ cửa sổ.