[Quyển 5] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 831 + 832: Tang thi thơm ngào ngạt (21 + 22)


11 tháng

trướctiếp

Chương 831: Tang thi thơm ngào ngạt (21)

Về phần Nam Nhiễm, tuy nàng có thể hiểu được một vài chuyện nhưng với cái thân thể tùy tiện cũng có thể bị đập chết này, dù có muốn phản kháng cũng không đủ khả năng.

Sau khi Quân Dạ ngất xỉu thì hắc động ở sau lưng nó cũng từ từ biến mất, mà Nam Minh vừa mang Quân Dạ biến mất thì màn mưa phùn trắng xóa cũng tạnh hẳn.

...

Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên giường.

Cả người trần như mộng bị người ta bọc trong một cái thảm lớn.

Nhiệt độ trong phòng khá cao, rất ấm khiến Nam Nhiễm nhịn không được muốn xốc tấm thảm trên người mình lên cho đến khi cổ tay nàng bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lấy, ngăn cản hành vi của nàng.

Sau đó một giọng nói đạm mạc vang lên.

"Đừng nhúc nhích."

Nam Nhiễm ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy Quân Lâm đang ngồi ở đó, áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu màu đen càng làm nổi bật khí chất tự phụ, cao ngạo không dính chút bụi trần của hắn.

Hai con ngươi đen như mực của hắn đảo quanh người Nam Nhiễm một vòng rồi lại mở miệng: "Em bị bệnh." Dứt lời, hắn hơi ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Để lạc con trai rồi."

Nam Nhiễm cong môi cười, duỗi tay sờ tay hắn.

"Ừ, bị trói đi rồi." Nói xong câu đó, nàng nghĩ một chút rồi bổ sung: "Ngay dưới tầm mắt em."

Quân Lâm nghe vậy liền cầm lấy ly nước sôi để nguội ở trên bàn lên đút cho cô uống rồi bình thản nói: "Không ngờ em lại sốt liên tục không hết."

Nam Nhiễm là một con tang thi nhưng sức khỏe lại yếu hơn cả một nhân loại bình thường. Bất quá cũng may, dù sốt nguyên một đêm nhưng hiện tại tình trạng cũng đã đỡ hơn.

Quân Lâm nhìn Nam Nhiễm cầm ly nước uống từng ngụm một, đôi môi đạm bạc khẽ mở: "Anh sẽ tìm nó về." Nói xong, Quân Lâm lập tức đứng dậy định bỏ ra ngoài, kết quả lại bị Nam Nhiễm kéo lại.

Nàng lắc đầu: "Thằng bé sẽ không có việc gì." Vừa nói, vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của mình lên, "Chúng ta còn phải đi cứu vớt thế giới đó."

Lời nói này của nàng khiến người khác nghe vào còn tưởng Nam Nhiễm đang châm chọc nhưng gương mặt nhỏ nhắn kia lại nở nụ cười nhẹ, thái độ trông vô cùng nghiêm túc.

Gần đây ký ức của Quân Lâm đã khôi phục lại được khá nhiều, biết bọn họ đã gặp nhau trong rất nhiều thế giới. Bối cảnh mạt thế này cũng vậy, cũng chẳng qua chỉ là một tiểu thế giới trong vô vàn tiểu thế giới mà thôi.

Hắn không nói gì, chỉ khom lưng bế cả người và tấm thảm bọc Nam Nhiễm lên rồi đi thẳng ra ngoài.

Nam Nhiễm nhìn động tác này của hắn, có hơi khó hiểu.

"Làm gì thế?"

Thanh âm hắn lạnh lùng: "Cứu vớt thế giới."

Nam Nhiễm đứng hình.

"Trước khi cứu vớt thế giới, có phải nên để em mặc quần áo vào trước không?"

Giọng điệu của người nào đó vẫn lạnh lùng: "Rất quan trọng?"

Ngữ điệu chính đáng kia khiến cho Nam Nhiễm còn tưởng rằng thật ra bản thân vẫn đang mặc quần áo hoàn chỉnh, vì thế cô theo bản năng cúi đầu, lột ra nhìn kỹ một lần, xác thật đúng là cái gì cũng chưa mặc.

Vì động tác này của nàng mà Quân Lâm vốn đang định đi ra khỏi phòng đành phải dừng lại vài giây rồi xoay người quay về phòng.

Chỉ nghe hắn ngang ngược nói một câu: "Mặc quần áo vào, em sẽ ảnh hưởng đến việc anh cứu vớt thế giới." Dứt lời, cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Thời điểm bọn họ xuất phát trời đã về chiều.

Nam Nhiễm mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi biệt thự, ngồi lên xe jeep.

Theo miêu tả của Quân Lâm thì hắn từng bị nhốt trong căn cứ S, nói cách khác chỗ đó có khả năng cao chính là nơi bắt nguồn của mạt thế.

Từ chỗ bọn họ đến căn cứ S phải mất khoảng một tháng.

Nhưng chưa đi được mấy ngày thì vì đồng chí Nam Nhiễm thèm ăn mấy món thịt nướng nên cứ như thế làm quen được một dong binh đoàn. Năm người bọn họ ngồi thành một hàng, trong lúc trò chuyện mới phát hiện thì ra đoàn của họ cũng nhận ra căn cứ S có vấn đề nên tính toán muốn đến đó điều tra.

Cứ thế, Nam Nhiễm cùng Quân Lâm gia nhập vào đoàn của bọn họ, rồi cùng nhau tiến về căn cứ S.

...

Chương 832: Tang thi thơm ngào ngạt (22)

Bọn họ một đường chạy thẳng tới căn cứ S, trong suốt quãng đường đó hơn nửa tháng bọn họ vẫn không gặp một con tang thi nào.

Trên xe có một kẻ cơ bắp cuồn cuộn tóc cột thành một nhúm nhỏ, cười ha ha nói: "Thật không ngờ, từ sau khi hai người các anh đi với chúng tôi, cả đường đi lại thuận lợi như vậy. Với tình hình này nhiều lắm thì mười ngày nữa chúng ta sẽ đến nơi."

Phải nói, từ khi mấy người bọn họ bắt đầu họp thành dong binh đoàn, dọc cả đường đi đều gặp tang thi, số lượng tang thi nhiều đến mức đếm không xuể, giống như hận không thể một ngày đánh ba lần.

Mỗi lúc như thế bọn họ đều phải chật vật tìm đường sống trong chỗ chết.

Nhưng, từ khi cặp vợ chồng son Quân Lâm và Nam Nhiễm này lên xe thì cả hai giống hệt cá cẩm lý(*) giúp bọn họ một đường thuận lợi không gặp bất kì con tang thi nào. Nhờ đó mà bọn họ có thể thả lỏng không ít, tính cảnh giác cũng giảm xuống.

Vốn dĩ ban đầu không khí vô cùng áp lực nhưng dần dần lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tên mập cười ha hả quay đầu lại nói chuyện với Nam Nhiễm và Quân Lâm.

Kết quả mới quay đầu đã phát hiện cô gái nhỏ kia đã dựa vào lòng người đàn ông lạnh như băng kia ngủ say mất, còn người đàn ông kia chỉ ngẩng đầu tặng cho anh ta một cái liếc mắt lạnh nhạt, im lặng một chữ cũng không thèm nói.

Nụ cười trên mặt tên mập lập tức cứng ngắc, anh ta gãi gãi đầu, có hơi xấu hổ. Người bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được chọt chọt tên mập, sau đó trừng mắt một cái.

Qua một thời gian dài ở chung, bọn họ cũng hiểu sơ sơ tính tình của cặp vợ chồng son này.

Hai vị này đều là người không dễ chủ động bắt chuyện.

Một người thì lạnh như băng còn một người lại thích ngủ.

Nhưng thật ra hai người bọn họ cũng rất ân ái.

Từ sau khi mạt thế diễn ra, mấy chuyện như ăn no mặc ấm đã là việc vô cùng xa xỉ chứ đừng nói đến chuyện tình ái. Nếu từ miệng người khác nghe được hai chữ tình yêu này chắc chắn bọn họ sẽ cười chết mất nhưng nhìn hai người này... đúng là khiến người ta đỏ mắt.

Cả dong binh đoàn này vốn dĩ có năm người, bốn nam một nữ.

Cô gái kia từ đầu đến cuối đều tỏ thái độ lạnh lùng, trầm mặc ngồi ở ghế phụ, cũng rất kiệm lời.

Tên mập thở dài: "Không ngờ trên thế giới này vẫn còn người lạnh lùng hơn cả chị Đàm."

Chị Đàm trong miệng anh ta chính là Lãnh Đàm đang ngồi ở ghế phụ lái.

Lãnh Đàm nghe lời này theo bản năng ngẩng đầu thông qua kính chiếu hậu nhìn tình hình ở phía sau, sau đó cái gì cũng không nói chỉ hướng mắt nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Qua một lát Lãnh Đàm liền đeo kính râm lên rồi dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại ngủ mất, dáng vẻ giống như lười chẳng thèm phản ứng.

Dị năng của Lãnh Đàm thuộc hệ băng, dáng người cao ráo, eo thon chân dài là điển hình của kiểu ngự tỷ.

Ban đầu bọn họ còn tưởng sẽ chung sống như vậy cho tới khi đến căn cứ S.

Xe chạy bon bon trên đường lớn, đến tận khi mặt trời xuống núi, sắc trời bị màn đêm bao phủ, đoàn người mới chịu nghỉ ngơi, ngồi quanh bên đống lửa chuẩn bị làm cơm dùng bữa.

Cả một đoạn đường, Nam Nhiễm đều ngủ say như chết vì thế lúc xuống xe không có ai đánh thức cô dậy, còn Quân Lâm thì một mình đơn thân độc mã đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh. Dù sao thì cũng đã gia nhập vào đoàn đội, đương nhiên phải có cống hiến.

Bốn người đàn ông khác trong đoàn cũng phân công ra ngoài, tên mập và Lãnh Đàm thì ở lại nhóm lửa và chuẩn bị một số thứ khác.

Anh ta bận hơn nửa ngày để nướng con gà ở trong cốp xe, thấy gà đã được nướng gần chính, vừa ngẩng đầu, a? Chị Đàm đâu?

Tầm mắt anh ta dạo quanh một vòng vẫn không phát hiện ra bóng dáng chị Đàm nhà mình đâu, đến tận khoảng hai mươi phút sau, anh ta mới nhìn thấy Lãnh Đàm và Quân Lâm một trước một sau đi ra.

Tên mập cũng không phải loại người chưa trải sự đời.

Ở mạt thế, một nam vài nữ cũng có thể huống chi là mấy chuyện như một đêm tình gì gì đó, tất cả đều bình thường không thể bình thường hơn.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lãnh Đàm dường như không tốt lắm, anh ta càng thêm chắc chắn giữa hai người bọn họ có việc gì đó, nghĩ đến đây anh ta lại nhịn không được quay đầu nhìn Nam Nhiễm đang ngủ trong xe, lắc đầu ngao ngắn thở dài một cái.

Còn tưởng là một đôi thần tiên quyến nữ khiến người ta hâm mộ, đáng tiếc a, đáng tiếc a.

...

(*) Cá cẩm lý: là cá chép Koi Nhật Bản, mang ý nghĩa tượng trưng cho sự may mắn, làm việc gì cũng thuận lời, câu này ý chỉ Quân Lâm và Nam Nhiễm là thần may mắn






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp