Tại sao cứ có cảm giác mỗi một câu nói của Tô Ngôn đều rất
gợi đòn, Đường Phi Nịnh cạn lời nhìn anh một cái, hừ nói: “Cái này, kêu tôi cởi
quần giúp anh còn được, chuyện sau đó anh tự mà nghĩ cách đi.”
Này hẳn là điểm mấu chốt của Đường Phi Nịnh, Tô Ngôn hơi gật
đầu.
Đường Phi Nịnh nhắm mắt lại vươn tay, cũng mặc kệ vị trí ở
đâu, dù sao chính là loạn quơ một hồi.
Tô Ngôn vẫn luôn liếc nhìn cô, ngón tay của cô gái trắng cứ
như là hành lá lộ trên đất, được nước mưa gột rửa sạch sẽ vậy. Ngón tay thon
dài, mềm mại tinh tế.
Cô quay lưng đi, không nhìn xuống người anh, ngón tay lại mò
mẫm lung tung trên người anh, vừa không cẩn thận đã đụng vào chỗ không nên
đụng…
Giọng nói của Tô Ngôn hơi căng thẳng một chút, thấp giọng
nói: “Được rồi.”
Đường Phi Nịnh cũng không biết chính mình vừa rồi sờ soạng
nơi nào, toàn là thịt. Nghe thấy tiếng kêu có chút kiềm chế của Tô Ngôn, cô lập
tức dừng lại động tác ngay, giơ tay che mặt lại: “Được rồi sao?”
Tô Ngôn cạn lời, hừ một tiếng: “Giở trò lưu manh, cô lành
nghề hơn tôi nhiều!”
Đường Phi Nịnh: “Tôi giở trò lưu manh cái gì, còn không phải
là do anh kêu tôi cởi quần cho anh sao?”
Tô Ngôn: “Nhưng tôi đây không kêu cô sờ soạng tôi!”
Đường Phi Nịnh nhanh chóng bắt lấy tay: “Tôi sờ soạng lúc
nào?”
Tô Ngôn: “Cô đoán!”
Nhìn cô gái ngây ngô đứng sững ở chỗ kia, anh nhắc nhở: “Thế
nào, thật là muốn đứng nhìn tôi giải quyết à?”
Đường Phi Nịnh cứ như bị sét đánh trúng một cái, mau chóng
chạy ra khỏi phòng vệ sinh, quay tay lại đóng cửa.
Thấy Đường Phi Nịnh đi ra ngoài, Tô Ngôn hoạt động cổ một
chút, lấy đống vải quấn trên người xuống, đi vệ sinh trước.
Thật là cách làm “giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm”.
May mắn bây giờ thời tiết còn coi như mát mẻ, nếu không cứ
nghẹn như vậy cả một buổi trưa thì có lẽ cả người đều lên sởi mất.
Đường Phi Nịnh rửa sạch tay, trở về phòng. Cô mở phòng phát
sóng trực tiếp ra muốn nhìn qua một cái. Vừa rồi bỗng nhiên tắt phát sóng trực
tiếp, có lẽ sẽ khiến nhiều người tức giận, cô phải đi giải thích một chút.
Đợi đến khi cô mở phát sóng trực tiếp ra, cô đột nhiên bị
cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người. Vô số món quà được phóng lên màn hình,
cái gì mà trấn nhỏ trong truyện cổ tích, người bảo vệ Thanh Long, cái ôm tình
yêu liên tiếp nở rộ trên màn hình, toàn bộ đều là những lời nhắn nhủ đầy yêu
thương lại cho cô.
Hươu con luôn lạc lối: [Phi tử nhà chúng ta vậy mà lại còn
phải chăm sóc một người bệnh nhân bệnh nặng như vậy!]
Ông chú hái nấm: [Đúng vậy, nhìn bộ dạng này hình như là
toàn thân tê liệt, không thể nào tự chăm sóc mình được, ngay cả đi vệ sinh còn
cần phi tử nhà chúng ta hầu hạ!]
Ve sầu đuổi theo bọ ngựa bắt chim vàng anh: [Thật là muốn
tặng cho phi tử một cái ôm tràn đầy tình yêu.]
……
Lâu đài trên không là Sói yêu cừu tặng, một cái cần có hai
mươi vạn đồng vàng, cũng chính là hai ngàn tệ.
Đường Phi Nịnh tính đơn giản qua một lượt, chỉ có vài phút
này thôi mà cô đã nhận được lễ vật lên đến gần năm ngàn tệ.
Đúng là “trong phúc có họa, trong họa có phúc”*.
*Nguyên
văn là 祸兮祸所福, 祸兮福所倚: phúc họa đi liền nhau, đó là lẽ tự nhiên. Lão Tử có câu:
Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa. Có nghĩa là họa là
điều kiện tiên quyết của việc tạo thành phúc, nhưng phúc lại ẩn chứa nhân tố
tạo thành họa.
Đường Phi Nịnh nhịn không được cười một trận.
Đợi đến khi cô cười đủ rồi, bỗng nhiên cảm thấy chính mình
thật không có định lực, luôn có cảm giác lừa người ta, những món quà này đều
không nên nhận.
Cô lập tức mở mic, định bụng giải thích với mọi người một
chút. Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng thì đã có fan nói: [Wow, hãy nhìn xem phi
tử nhà chúng ta kiên cường như thế nào! Chăm sóc người bệnh xong rồi còn phải
lên phát sóng trực tiếp. Hy vọng phi tử nhà chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc!]
Ve sầu đuổi theo bọ ngựa bắt chim vàng anh còn chưa đi, thấy
Đường Phi Nịnh thì lập tức nói: [Có chuyện gì khó xử thì cứ nói với anh đây,
anh có người quen trong bệnh viện.]
Đường Phi Nịnh: “…”
Im lặng vài giây, cô giải thích: “Thật ra, anh ta không phải
là người nào của tôi…”
Các fans: [Phi tử không cần giấu giếm, chúng tôi đều hiểu,
loại chuyện này cô không muốn cho mọi người biết, yên tâm đi, chúng tôi khẳng
định sẽ không nói ra ngoài.]
[Chúng tôi chỉ biết yên lặng chú ý.]
Đường Phi Nịnh: “…”
Hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Thôi bỏ đi, rốt cuộc thì Tô Ngôn là do cô nên mới bị thương,
cô chẳng những phải chăm sóc anh, còn cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề công
việc của mình, cho nên cũng không tính là lừa mọi người.
Lại trò chuyện với mọi người một lúc, Đường Phi Nịnh mới tắt
phát sóng trực tiếp, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại đến công ty
một chuyến. Lúc nãy anh họ cô gửi một tin nhắn cho cô, nói tổng giám đốc Tô
ngày mai chắc chắn sẽ đến công ty, kêu cô qua đó sớm một chút.
Sáng ngày hôm sau, Đường Phi Nịnh gửi một tin nhắn cho anh
họ, nhờ anh chăm sóc cho Tô Ngôn ngày hôm nay, để cô đến công ty phỏng vấn. Nếu
cô được nhận, cô định sẽ thuê một người bảo mẫu chăm sóc Tô Ngôn, cô lại không
nghĩ mỗi ngày phải hầu hạ anh ta ăn cơm uống nước, còn phải hầu hạ anh ta đi vệ
sinh.
Đường Hoằng Tích nhưng thật ra không có thoái thác gì, rất
nhanh đã trả lời một chữ: [Ừ.]
Cô muốn hỏi anh họ xem tên thật của Tô Ngôn là gì, cứ gọi
anh Ngôn anh Ngôn mãi, không thuận miệng cho lắm. Nhưng vì vội vàng đi công ty
phỏng vấn nên mãi vẫn chưa hỏi được, cô định buổi tối trở về rồi hỏi sau.
Hôm nay Đường Phi Nịnh ăn mặc tương đống đúng quy chuẩn đi
làm, dáng người cô cao, da trắng lại xinh đẹp, hơn nữa điều kiện sinh hoạt đã
tốt từ nhỏ, khí chất xuất chúng, trang điểm xong liền có cảm giác giống như một
nữ cường nhân*.
*Nữ
cường nhân: là cụm từ dùng để miêu tả những cô gái, những người phụ nữ độc lập,
mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai mà sẵn sàng “san
phẳng” mọi khó khăn để làm chủ cuộc đời mình, vươn lên mạnh mẽ và hiên ngang
bước đi với thần thái cao ngạo nhất khiến ai cũng phải nể phục.
Cô đứng trước gương soi, lại lấy son tô lên môi một lần nữa,
cảm thấy vừa lòng với ngoại hình rồi mới xách giỏ rời khỏi nhà.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ bên cạnh, cô nhìn thoáng qua,
định báo cho Tô Ngôn một tiếng, nhưng lại sợ anh ta làm khó chính mình, vẫn là
chờ anh họ tới hầu hạ anh ta đi.
Đợi khi cánh cửa vừa đóng lại, Tô Ngôn lập tức đi ra khỏi phòng.
Trên người anh mặc một bộ tây trang thủ công tinh xảo, dưới chân đi đôi giày da
bóng loáng, người nào đó rất đẹp trai, trời sinh nhìn vào đã có cảm giác lưu
manh, nhìn qua vừa hư hỏng lại rất khó chọc.
Khóe miệng anh hơi cong lên một vòng cung giễu cợt, anh khịt
mũi, chờ anh đến công ty lại từ từ “chăm sóc” Đường Phi Nịnh.
Đường Phi Nịnh không có xe, ngồi giao thông công cộng đến
nên đợi đến lúc cô đến công ty thì Tô Ngôn đã tới từ trước rồi.
Cô gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy một gương mặt
tà nịnh* ở bàn làm việc, cứ có cảm giác hình như đã từng gặp mặt.
*Tà
nịnh: xấu xa, gian xảo. Đặc biệt là đôi mắt kia, khi nhìn cô cứ có vẻ có ý gì đó rất
kỳ lạ, cô càng thêm xác định bản thân cô đã từng gặp qua, chỉ là gặp ở đâu, một
chốc một lát lại nghĩ không ra.
Đường Phi Nịnh đi qua, cung kính kêu một tiếng: “Tổng giám
đốc Tô.”
Tô Ngôn nhìn cô, cả người dựa ra sau ghế, hai chân gác lên
bàn làm việc, trong tay xoay cây bút, biểu cảm vô cùng lười biếng, thong thả
ung dung hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Đường Phi Nịnh đưa tay lên nhìn thoáng qua: “Chín giờ bốn
mươi lăm.”
Tô Ngôn âm dương quái khí* hỏi: “Biết thời gian đi làm của
công ty là mấy giờ không?”
*Âm
dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất. Nghĩa bóng chỉ những
người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành,
khiến người ta đoán không ra.
Đường Phi Nịnh ngẩn ra một chút, giải thích nói: “Tôi chưa
có đi làm nên mới không áp dụng thời gian biểu của công ty vào bản thân.”
Tô Ngôn nhíu mày, biểu cảm khi nhìn cô có hơi khinh bỉ, lại
dùng giọng điệu chất vấn mà nói: “Có biết trễ một phút của tôi là trễ bao nhiêu
việc quan trọng không?”
Đường Phi Nịnh cứ cảm thấy chính mình hình như đi nhầm vào
cái gì chỗ quái quỷ nào đó rồi, vừa mới gặp mặt mà đối phương đã tìm mọi cách
gây khó dễ, có chắc đây là bạn của anh họ mà không phải kẻ thù của anh họ
chứ?
Cứ giày vò em gái của anh ấy như vậy?
“Cái đó, tổng giám đốc Tô, tôi còn chưa nhập chức, nên không
biết thời gian của ngài quý giá chừng nào. Có điều, nếu ngài cho tôi một cơ
hội, tôi nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất để quan sát xem một phút của
ngài có thể làm được bao nhiêu việc quan trọng.”
Tô Ngôn không nghĩ tới phản ứng của con nhóc này còn rất
nhanh, ánh mắt tán dương chợt lóe, lại thay đổi thành một ánh mắt như gặp được
chuyện vô cùng thú vị: “Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì tôi sẽ cho cô một cơ
hội, hôm nay bắt đầu tính giờ làm đi.”
Anh nói xong ném cho Đường Phi Ninh một quyển sổ lớn: “Đi
sắp xếp mấy thứ này lại rồi nhập vào máy tính đi.”
“À.” Đường Phi Nịnh không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã được
nhận, nhưng cô rốt cuộc không quen thuộc hoàn cảnh của công ty, hơn nữa trước
kia cũng chưa từng đi làm, cho nên cô muốn hỏi rõ ràng một chút: “Cái kia, tổng
giám đốc Tô, tôi không cần đi làm thủ tục nhận chức trước sao?”
“Còn có, có khóa huấn luyện người mới gì hay không?”