Đường Phi Nịnh há
miệng định nói, nhưng một chữ cũng không nói được.
Cô hận không thể cầm lấy điện thoại đập vào cái đầu còn đang
quấn băng của anh, sao bây giờ nhìn kiểu gì cũng cảm thấy người này đang giả vờ
bị thương.
Từ khi nào mà cảnh sát của nước C đã bạo lực như vậy rồi?
Nếu có thể thả anh thì sao lại áp dụng những hình phạt về
thể xác như vậy với anh?
Còn nếu đã áp dụng cả hình phạt về thể xác thì sao anh lại
có thể dễ dàng được thả ra như vậy?
Sao không nhân cơ hội mà moi thêm mấy trăm vạn đi!
Cuối cùng, Đường Phi Nịnh cũng không xuống tay. Cô tức giận
cầm điện thoại đọc tin tức về chăm sóc cơ thể nam giới, trong lòng tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, đợi đó, tốt nhất là một ngày nào đó lại “tiễn”
anh vào đó đánh một trận tơi bời.
Cũng may cháo rất nhanh đã chín, cô không thể nào mà đọc
thành tiếng mấy cái tin tức xấu hổ như vậy được. Cô chạy tới phòng bếp, múc hai
chén cháo ra, sau đó đến tủ lạnh nhìn xem có dưa muối gì không, lấy ra đặt lên
bàn.
Đường Phi Nịnh đẩy Tô Ngôn đến nhà ăn, đặt chén đũa trước
mặt anh, nói: “Ăn đi.”
Giữa trưa cô chỉ ăn tạm một vài thứ như vậy, lúc này bận rộn
cả buổi trưa nên giờ rất đói bụng. Lại nói, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô
nấu cơm, dù gì thì cũng phải nên thử chứ?
Tuy rằng chỉ là nước của cháo trắng vô cùng nhạt nhẽo mà
thôi, Đường Phi Nịnh vẫn ăn rất vui vẻ, còn không quên gật đầu nói: “Ừ, ăn
ngon.”
“Khụ khụ khụ…”
Đường Phi Nịnh đang định ăn tiếp thìa thứ ba, bỗng nhiên
nghe được vài tiếng ho khan, cô không khỏi nhìn sang phía Tô Ngôn. Người đàn
ông đó vẫn luôn nhìn chén đũa trước mặt, một miếng cũng chưa ăn.
Đường Phi Nịnh nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại không ăn đi?”
“Không phải từ sớm đã kêu đói bụng rồi sao?”
Ánh mắt của Tô Ngôn dừng lại trên tay của mình, không vui
nói: “Ăn như thế nào?”
Hai tay của người đàn ông đều bị cuốn lấy bằng băng vải,
không có cách nào ăn cơm. Đường Phi Nịnh khó xử nhìn anh: “Anh có ý gì?”
Không phải là muốn cô đút cho anh chứ?
Ngay cả bố mẹ cô mà cô còn chưa hầu hạ như vậy, anh ta dựa
vào cái gì mà bắt cô hầu hạ anh ta chứ?
Tô Ngôn: “Làm sao, tự mình tạo nghiệt rồi giờ không muốn phụ
trách à?”
Đường Phi Nịnh: “…”
Im lặng vài giây, cô cực kỳ thiếu kiên nhẫn mà bưng chén
lên, tiến gần bên cạnh Tô Ngôn ngồi xuống, múc một muỗng cháo, nói: “Há miệng.”
Thấy người đàn ông hé miệng, cô dùng sức ấn cái muỗng vào:
“Ăn đi, ăn đi!” Tại sao không ăn nghẹn chết anh đi!
Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lòng nghĩ: Để xem tôi sẽ
giày vò cô như thế nào!
Lúc Đường Phi Nịnh đưa cái thìa đến bên miệng anh lần thứ
hai, Tô Ngôn dù thế nào cũng không chịu há miệng.
Đường Phi Nịnh bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc là anh có ăn hay
không?”
Tô Ngôn: “Dù sao trong phòng này có máy quay, cô ngược đãi
tôi thế nào thì cũng sẽ bị quay hết. Đợi lúc tôi bị chết đói thì cô cũng không
thoát được.”
Đường Phi Nịnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua căn phòng
một lượt, hỏi: “Thật là có máy quay à?”
Cô thấy biểu cảm của Tô Ngôn cũng không giống như nói giỡn,
lại hỏi: “Đừng nói là phòng ngủ của tôi cũng có đó nhé?”
“Chỗ đó thì không có.” Tô Ngôn nói đúng sự thật.
Đường Phi Nịnh nhẹ nhàng thở ra, phòng của cô không có là
được.
“Vậy rốt cuộc là anh có ăn nữa hay không?”
Tô Ngôn: “Vậy thì cô nhẹ nhàng một chút đi!”
Đường Phi Nịnh khẽ cắn môi, lấy giọng thương lượng nói:
“Được, tôi nhẹ nhàng chút. Anh Ngôn, Ngài hé miệng ra được không?”
Cô kéo giọng ra, nhỏ giọng nói: “Để em gái nhỏ bé này hầu hạ
Ngài nhé!”
Cô gái có khuôn mặt mi thanh mục tú*, trông rất xinh đẹp.
Khuôn mặt cô có hơi tròn trịa, da thịt non mịn, da thiên về màu trắng. Mái tóc
dài của cô tùy ý vén ở sau lưng, lộ ra phần cổ trắng nõn. Hai người cách nhau
rất gần, anh có thể thấy rõ được mạch đập trên cổ cô. Cả người cô toát ra vẻ
thanh xuân bừng bừng sức sống.
*Mi
thanh mục tú: Lông mày dài mỏng, mắt đẹp. Nghĩa bóng: Chỉ người có khuôn mặt
đẹp.
Kết hợp với giọng nói có hơi không đứng đắn như vậy, Tô Ngôn
cảm thấy xương cốt của anh cứ như mềm xuống hơn phân nửa. Yết hầu anh hơn co
rụt lại, nhỏ giọng mắng một câu: “Nói chuyện đàng hoàng!”
Đường Phi Nịnh lập tức khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn, từ từ
đút cho anh thêm hai thìa cháo.
Trong lòng cô càng thêm nén giận.
Trong nhà cô ép buộc đính hôn thì thôi đi, thật vất vả cô
trốn ra được thì đã gặp phải một tên chủ nhà biến thái như vậy. Bây giờ chẳng
những phải hầu hạ anh ta, công việc còn chưa có bóng dáng gì, cũng không thể cứ
bắt anh họ cứu tế mình đi?
Tuy rằng hai anh em từ nhỏ đã rất thân thiết với nhau, nhưng
mà rốt cuộc là giờ đã lớn, anh họ cũng đã có vị hôn thê rồi. Hơn nữa, hai nhà
đang trong giai đoạn cạnh tranh quyền thừa kế công ty, sắp trở mặt thành thù
đến nơi rồi, cô quá thân thiết với anh họ cũng không ổn.
Haiz, trong lòng cô lặng lẽ thở dài. Trước mắt vẫn phải
thoát khỏi tên chủ nhà biến thái này rồi mới tính đến chuyện tiếp theo được.
Đường Phi Nịnh thật
sự rất phục Tô Ngôn: “Anh Ngôn, người ta bị bệnh không phải là nuốt không trôi
đồ ăn à?”
“Sao ngài có thể nuốt trôi được cả hai chén cháo thế?”
Tô Ngôn hỏi lại: “Cô cũng thấy thân thể của tôi rồi đó, hai
chén cháo còn chưa đủ tắc kẽ răng, cô than phiền cái gì chứ?”
Cái gì gọi là “Cô cũng thấy thân thể của tôi rồi đó?” chứ!
Đường Phi Nịnh đỏ mặt hỏi lại: “Cái gì mà thấy thân thể của
anh chứ?”
“Anh đừng có nói bừa!”
Tô Ngôn: “Mấy chú cảnh sát chính là nói cô gái ở chung đã
nhìn thấy tôi trần truồng, ưm…”
Đường Phi Nịnh dùng sức đút cho anh một thìa cơm: “Ăn cơm mà
còn không lấp được miệng của anh. Thật là sợ cơm từ trong miệng anh rớt ra!”
Còn cái gì mà trần truồng, sao anh ta có thể không biết xấu
hổ mà nói ra chứ?
Dáng vẻ của người con gái khi ngại ngùng thật quá là đẹp
mắt, Tô Ngôn đột nhiên nảy ý xấu, hỏi: “Thế nào, cô có vừa lòng với thân thể
của tôi không?”
Đường Phi Nịnh cắn chặt răng. Cô không biết tên đầy đủ của
Tô Ngôn là gì, Đường Hoằng Tích chỉ nói cho cô cứ gọi anh ta là anh Ngôn, cho
nên lúc này muốn kêu cả họ lẫn tên của anh ta cũng không được, chỉ có thể nói:
“Anh Ngôn, rốt cuộc là anh có biết xấu hổ chút nào không?”
Vừa rồi còn nói ở chung, giờ lại hỏi cô có vừa lòng không,
vừa lòng cái gì?
Chưa tới năm centimet mà cũng có thể vừa lòng?
Đường Phi Nịnh lại dùng sức lắc đầu, cô cứ miên man suy nghĩ
cái gì thế!
Thật vất vả mới hầu hạ Tô Ngôn xong, Đường Phi Nịnh đẩy mạnh
anh vào phòng ngủ, đỡ anh nằm lên trên
giường. Trước khi đi, cô khách sáo nói một chút: “Có việc gì thì gọi tôi.”
Tô Ngôn: “Yên tâm đi, nhất định không thể thiếu làm phiền cô
được.”
Đường Phi Nịnh mệt mỏi cả buổi trưa. Cô trở lại phòng, trước
gọi điện thoại cho Đường Hoằng Tích, than phiền một đống vì đã chịu đãi ngộ
không phải người.
Đường Hoằng Tích không chút nào để ý nói: “Ai kêu em không
hiểu rõ chuyện gì xảy ra mà đã báo cảnh sát, cậu ta tự nhiên chịu tội ở đồn
cảnh sát thì có thể không đòi trở lại từ trên người em à?”
“Nhịn một chút, đợi cậu ta hết giận thì không sao rồi.”
Đường Phi Nịnh nghi ngờ nói: “Lẽ nào anh ta vốn dĩ là không
có bị thương?”
Đường Hoằng Tích ngẩn ra một chút: “Sao có thể không bị
thương chứ, không bị thương thì sao có thể ngồi xe lăn?”