Hai mắt cô gái ngân ngấn nước, không
nói gì, cứ như vậy nhìn anh, yết hầu Tô Ngôn cuộn trào, anh có thể cảm giác
được hô hấp của cô gái ngày càng gấp, tim đập càng nhanh, nhìn môi cô hồng như
vật, anh không nhịn được muốn được hôn lên.
Đường Phi Nịnh nhìn khuôn mặt Tô Ngôn
đang đè xuống, giây tiếp theo hai môi mím chặt, suýt nữa quên mất cách hô hấp.
Lúc đầu, nụ hôn của người đàn ông rất
nhẹ nhàng và mềm mại, từ từ cọ xát môi cô, như thể một dòng điện mỏng manh và
dày đặc bắt đầu từ môi và truyền đến tứ chi.
Cô giống như một con cá nhỏ mắc cạn,
chờ anh chăm sóc và an ủi.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông trở nên
bá đạo, môi cô bị anh ngậm lấy thật đau.
Dường như cơn mưa đầu xuân đang từ trên
trời rơi xuống dày đặc, hoa đào chậm rãi nở rộ, mưa càng lúc càng nặng hạt, đập
vào cành lá phát ra tiếng răng rắc, giọt nước từ từ nhỏ xuống mờ đi, cuối cùng
là một quả đào to và mềm còn sót lại trên cành và lá.
"Ừm--"
Một tiếng kêu lên, toàn thân cô gái
không khỏi run lên, người đàn ông này cư nhiên sờ tay vào...
Trong quần áo.
Cô gái đang đắm chìm trong ngọt ngào
bỗng bừng tỉnh, vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh: "Không
được."
Tô Ngôn buông cô ra, đặt cánh tay lên
người cô, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy yêu thương còn chưa được giải phóng, vươn
tay nhéo mặt cô gái một cái, thở dài nói: "Thơm quá."
Sắc mặt Đường Phi Nihnh đỏ bừng, cô
muốn tìm một chỗ trốn, người đàn ông này sao có thể bình tĩnh như vậy chứ, cô
dùng sức đẩy anh ra, mắng không biết xấu hổ rồi bước nhanh vào thang máy.
Quần áo đều bị anh làm cho lộn xộn,
Đường Phi Nịnh đứng trong thang máy sửa sang lại quần áo.
Không nói gì trước mà đã cướp đi nụ hôn
đầu tiên của cô.
Này, hình như không đúng, lúc hai người
cùng nhau ăn lẩu, anh đã lén hôn cô một cái.
Người đàn ông này!
Thấy Tô Ngôn chuẩn bị vào thang máy,
Đường Phi Nịnh nhấn nút rồi đi vào trong, hiện tại cô không muốn có bất kỳ liên
hệ nào với Tô Ngôn cả.
Vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái thật
đáng yêu, tâm trạng của Tô Ngôn rất vui vẻ, khóe môi cong lên nhìn cô, hiển
nhiên có chút cự tuyệt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của
anh, sớm muộn gì cũng sẽ ăn miếng thịt trong miệng.
Hai người lần lượt vào phòng, Triệu
Tiểu Bảo đang cùng một cô gái đứng cạnh bàn cà phê, đang nghịch đồ chơi, nghe
thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại liền thấy Đường Phi Nịnh, cô bé bỏ đồ chơi chạy
tới: "Mẹ-"
Tiếng gọi êm tai như vậy, Đường Phi
Nịnh cúi người ôm cô bé vào trong lòng, nhéo mũi cô hỏi: "Con có nghịch
ngợm gì không?"
Triệu Tiểu Bảo ngoan ngoãn lắc đầu:
"Không có, bà cho con chơi đồ chơi." Cô bé nói còn chưa lưu loát lắm,
Đường Phi Nịnh cố gắng rất nhiều mới hiểu được.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ còn
một tháng nữa là đến trận chung kết, Đường Phi Nịnh khá bận rộn, hầu như cả
ngày đều ở trong phòng hát karaoke, dù sao trận chung kết cũng sắp đến, cô vẫn
muốn đạt được kết quả tốt.
Ông Lâm ở nhà Tô Ngôn trong ba ngày,
cuối cùng cũng thúc giục được Đường Phi Nịnh đồng ý gặp gia đình ông Đường.
Gặp thì gặp, cũng không thiệt cái gì,
Đường Phi Ninh trong lòng thầm nghĩ.
Đường Phi Nịnh đã hứa với ông Lâm sẽ
sắp xếp một cuộc gặp cho hai người sau khi cô hoàn thành công việc của mình
trong vài ngày qua.
Buổi tối hát xong, Đường Phi Nịnh cũng
không định trở về, Tô Ngôn lại gửi cho cô một tin nhắn nói ở dưới lầu chờ cô,
cô đành phải thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.
Đường Phi Nịnh mở cửa xe lên xe, nói:
"Hôm qua không phải đã đồng ý đêm nay tôi ở lại chỗ này sao?"
Tô Ngôn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, hôn
lên, nói: "Ngày mai phải đi công tác."
"Đi công tác?" Đường Phi Nịnh
kinh ngạc hỏi: "Anh chừng nào thì về?"
Cô sắp vào chung kết rồi, nhìn biểu
hiện của anh thì có lẽ sẽ không thể quay lại trước trận chung kết.
Tô Ngôn tự nhiên nói: "Ngày kia."
"Ngày kia?" Đường Phi Ninih
không khỏi bực mình:"Ở lại qua đêm gọi là đi công tác?"
"Tôi tưởng anh sẽ ra ngoài vài
tháng luôn chứ."
Tô Ngôn nhìn cô, cười xấu xa:
"Không phải là sợ em nhớ anh sao?"
"Ai thèm nhớ anh chứ?" Đường
Phi Nịnh bị anh nói như vậy ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng người đàn ông lại
nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô muốn dùng sức kéo lại: "Này, anh đang
lái xe đấy."
Tô Ngôn tự nhiên nói: "Không đáng
ngại."
Hai người về đến nhà sau, cũng không
thấy người, trong phòng yên tĩnh, Đường Phi Nịnh không khỏi nhíu mày: "Đứa
bé với ông đâu rồi?"
Tô Ngôn rất nhanh liền đoán ra:
"Nhất định là ông ngoại mang về nhà cũ rồi."
Đường Phi Nịnh kinh ngạc nhìn anh:
"Tại sao chứ?"
Nguyên nhân chủ yếu là đứa bé không
phải của Tô Ngôn, ông cụ hiểu lầm cô đã là không thích hợp, hiện tại lại phiền
người khác chăm sóc cô bé, cô cảm thấy có chút áy náy.
Tô Ngôn còn chưa kịp nói chuyện, cô đã
xoay người đi ra ngoài: "Tôi đi đón về."
Tô Ngôn vươn tay ôm lấy cô: "Nịnh
Nịnh-"
Đường Phi Nịnh dừng bước, có chút khó
hiểu, Tô Ngôn dùng hết sức kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang
theo tình cảm sâu đậm: "Đừng đi, hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi,
được không?"
Hơi thở của người đàn ông như thiêu đốt
khuôn mặt cô, Đường Phi Nịnh trốn một hồi, chỉ cảm thấy da cổ bỏng rát, xấu hổ
không dám nhìn anh.
Tức giận thấp giọng nói: "Anh làm
cái gì rồi!"
Thân thể cô gái mềm mại như lá liễu mùa
xuân, hai bàn tay to của anh ôm lấy thân thể mảnh kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.