Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Đường
Hoằng Tích, Ninh Viễn có chút sợ hãi, cô ta lui lại sau một bước, uy hiếp nói:
“Chỉ cần anh dám nhắc đến chuyện li hôn thì chờ nhặt xác của con gái anh đi.”
Không ngờ tới Ninh Viễn lại tàn nhẫn
như vậy, Đường Phi Nịnh sợ tới mức lui về phía sau hai bước, trốn tránh, sợ
Ninh Viễn sẽ nhìn thấy cô.
Chờ Ninh Viễn đi rồi cô mới dám đi ra
ngoài tìm Đường Hoằng Tích.
“Anh, người chết rồi thì không thể sống
lại.” Đường Phi Nịnh quỳ xuống, vỗ vai Đường Hoằng Tích: “Nén bi thương.”
Tuy rằng cô còn chưa phục hồi tinh thần
trước sự ra đi của Triệu Mạn Hân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Đường Hoằng Tích
như này, nhịn không được vẫn cảm thấy đau lòng.
“Anh còn có Bảo Bảo mà, vì đứa bé nên
hãy cố giữ gìn sức khỏe…”
Nghe nhắc đến Bảo Bảo, Đường Hoằng Tích
bỗng nhiên ngẩng đầu lên, anh ấy bắt lấy tay của Đường Phi Nịnh, nhìn vào đôi
mắt cô nói: “Nịnh Nịnh, trước tiên để đứa bé ở cùng em mấy ngày đi, anh không
tin tưởng được ai cả, chỉ còn mỗi em.”
Nhìn Đường Hoằng Tích đau khổ như vậy,
Đường Phi Nịnh còn có thể nói cái gì nữa, dáng vẻ này của Đường Hoằng Tích, nếu
dự định mang đứa bé về, sẽ khó tránh khỏi rơi vào tay Ninh Viễn, còn không biết
người phụ nữ kia có thể làm ra đến chuyện gì nữa.
“Em biết rồi.”
Không biết chuyện của Triệu Mạn Hân là
như thế nào, nhưng thấy dáng vẻ của Đường Hoằng Tích, cô lại không biết phải mở
miệng hỏi như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể khuyên anh ấy nén bi
thương.
Không nghĩ tới anh ấy lại mở miệng kể
trước.
Triệu Mạn Hân là một người phụ nữ rất
đáng thương, cha mẹ cố ấy trọng nam khinh nữ, từ nhỏ liền không nhận được sắc
mặt tốt của cha mẹ, người duy nhất yêu thương cô ấy là bà ngoại thì sau này
cũng qua đời, cô ấy chỉ có thể đi làm công cho người khác để duy trì cuộc sống,
chưa từng được học đại học.
Cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, nếu không
cũng sẽ không được con nhà giàu như Đường Hoằng Tích ưu ái.
Khi làm việc cho một khách sạn năm sao,
cô ấy đã gặp Đường Hoằng Tích, Đường Hoằng Tích thường dẫn bạn bè đến đó ăn
tối, nên hai người đã gặp nhau.
Sau đó, Đường Hoằng Tích đã yêu cô ấy
và thường rủ cô ấy đi chơi.
Sau một thời gian dài, Triệu Mạn Hân
dần dần rung động trước người đàn ông chu đáo và ân cần này, coi anh ấy là
người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với cô ấy.
Thực chất cô ấy là một người rất tự chủ
và kiêu hãnh, dù cuộc sống có ép buộc nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến
việc bán thân kiếm lợi.
Mãi cho đến khi cô ấy gặp Đường Hoằng
Tích, hai người phát sinh quan hệ, sau này cô ấy mới mang thai, mới phát hiện
ra anh ấy thế mà đã có một vị hôn thê.
Thế mà cô ấy lại là tiểu tam như vậy
đó.
Cô ấy đã khóc và cãi nhau với Đường
Hoằng Tích, đòi chia tay với anh ấy.
Nhưng Đường Hoằng Tích đã cầu xin cô ấy
đừng phá thai, thậm chí còn thề độc với cô ấy rằng anh ấy nhất định sẽ từ hôn
ước và cưới cô ấy.
Triệu Mạn Hân cuối cùng cũng mềm lòng
mà đồng ý với Đường Hoằng Tích.
Sau này Triệu Mãn Hân mới biết Đường
Hoằng Tích tự mình quyết định mọi thứ, nếu đứa bé là con trai, ông nội nhất
định sẽ không bạc đãi anh ấy, nói không chừng sẽ đồng ý cho anh từ hôn mà cưới
Triệu Mạn Hân.
Nhưng ai biết đó là một bé gái!
Một mặt, Đường Hoằng Tích không muốn từ
bỏ quyền thừa kế của nhà họ Đường, nhưng mặt khác, anh ấy thích Triệu Mạn Hân
và không muốn buông tay, vì vậy anh ấy đã dụ dỗ cô ấy một cách cố chấp.
Ngay lúc Triệu Mãn Hân sắp sinh, tin
tức của hai người vô tình lọt vào tai người nhà Ninh Viễn, Đường Hoằng Tích còn
không dám đến bệnh viện, đến ngày sinh, Triệu Mãn Hân đành phải gõ cửa Tô Ngôn
với một cái bụng lớn.
Khi đó, Triệu Mạn Hân đã hận Đường
Hoằng Tích đến chết, nhưng cô ấy là một người phụ nữ không có thu nhập và một
đứa trẻ thì có thể làm gì chứ?
Chuyện này kéo dài cho đến khi Triệu
Tiểu Bảo được mười bốn tháng tuổi.
Triệu Mạn Hân cuối cùng đã hạ quyết
tâm, dự định sẽ chia tay hoàn toàn với Đường Hoằng Tích, vì vậy cô ấy đã giao
đứa trẻ cho Đường Phi Nịnh và đến gặp Đường Hoằng Tích để nói điều kiện.
Cô ấy chỉ muốn có một số tiền và sau đó
mang đứa trẻ đi, không bao giờ quay trở lại.
Suy cho cùng, cô ấy là một người phụ nữ
không một xu dính túi, không có nơi nào cô ấy đi đến mà không cực khổ.
Điều quan trọng nhất là cô ấy không
muốn mức sống của Triệu Tiểu Bảo bị giảm xuống.
Thật đáng tiếc khi Đường Hoằng Tích
không đồng ý, anh ấy sẽ không cho cô ấy một xu nếu cô ấy rời đi.
Trong lúc hai người tranh chấp, Triệu
Mạn Hân bị chọc tức, không kiềm chế được cảm xúc chạy ra đường lớn, cô ấy đã bị
một chiếc ô tô lớn đâm ngay dưới mắt của Đường Hoằng Tích.
Trước khi xe cấp cứu đưa cô ấy đến bệnh
viện, cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống.
...
Đường Phi Nịnh vừa oán vừa hận nhìn
Đường Hoằng Tích: "Anh, sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy chứ?"
"Anh khiến cô ấy trở thành một
người phụ nữ bất lực như vậy sao?"
Đường Hoằng Tích ôm lấy Đường Phi Ninh,
không khống chế được thân thể run rẩy, hối hận cùng oán hận mà khóc:
"Làm sao anh biết được cô ấy sẽ bị
kích động như vậy, anh chính là thích cô ấy nên mới không muốn cô ấy rời
đi."
"Cho anh thêm thời gian, chỉ cần
cô ấy cho anh thêm thời gian, chờ chuyện của công ty ổn định trở lại, anh nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.