Đường Phi Nịnh lại đi thẩm mỹ viện để
làm đẹp, sau khi xong việc làm một kiểu tóc hết sức xinh đẹp.
Lại trang điểm tỉ mỉ, xách trong tay
một chiếc túi nhỏ màu đỏ, dù có bước trên thảm đỏ thì cũng là một nhân tài kiệt
xuất trong dàn người đẹp.
Đường Phi Nịnh đúng hẹn đi vào nhà hàng
và lên lầu, không biết là loại người đàn ông gì nhưng cô đã mang theo nhiều
chân thành mà tới.
Hy vọng hai người có duyên phận, chuyện
quan trọng cả đời của cô cũng có thể giải quyết như vậy.
Nhà hàng rất lớn, sau khi lên lầu cô
nhìn quanh một vòng, bên kia chưa nói là bàn nào nên cô lấy điện thoại ra tính
hỏi một câu.
Trong lòng hơi tự trách, sao hôm qua
không hỏi ở tin nhắn trong điện thoại chứ.
Mới vừa lấy điện thoại ra, bỗng nhiên
thấy được một người quen thuộc, giữa mày hơi nhíu lại, sao Tô Ngôn cũng ở đây?
Người này không phải lại đi theo mình
ăn ké đâu nhỉ.
Cô mười phần bực mình dẫm giày cao gót
đi đến trước mặt Tô Ngôn, dùng giọng điệu chất vấn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tô Ngôn thân sĩ đứng lên, trên người
anh mặc một bộ tây trang cực kỳ tinh xảo, anh vốn dĩ lớn lên đẹp nên dù lôi
thôi lếch thếch cũng không ảnh hưởng phong thái của anh, huống chi anh còn ăn
mặc chỉnh tề?
Anh đi đến đối diện kéo ghế dựa ra,
nhìn Đường Phi Nịnh và duỗi tay làm động tác mời: "Cô gái của tôi, mời
ngồi.”
Đường Phi Nịnh đờ đẫn ngồi xuống, nhất
thời chưa phản ứng được.
Hôm nay người con gái này trang điểm
quá xinh đẹp, ngày thường mái tóc dài bị cô uốn xoăn bối lại sau đầu, thân hình
mảnh khảnh, vòng eo thon thả nhưng bị thân váy dài che lại, mơ hồ lộ ra đường
nét đầy đặn, nếu bị bàn tay to của anh nắm lên thì…
Nhất định vừa mềm vừa ngứa.
Tô Ngôn nắm chặt tay và đi trở về chỗ
ngồi của mình.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Đường Phi
Nịnh ngơ ngác nhìn Tô Ngôn, ngẩn ngơ nói: “Tôi tới, tôi tới, tôi không phải tới
gặp anh.”
Vẻ mặt Tô Ngôn rất tự nhiên: "Tôi
biết.” Anh cầm lấy một bó hoa tươi từ bên cạnh ghế đưa cho Đường Phi Nịnh: “Lần
trước em không muốn, lần này thì sao?”
Đường Phi Nịnh: “…”
Cô nhíu mày, nói cực kỳ khó hiểu: “Tô
Ngôn, rốt cuộc anh có ý gì?”
Tô Ngôn mở điện thoại ra, cho cô xem
lịch sử trò chuyện: "Em nói xem?”
Ngô hoàng giá đáo?
Đường Phi Nịnh cảm thấy mắt mình mù
rồi, đúng thế, nhất định là mắt mù rồi, sao Tô Ngôn có thể có tài khoản của Ngô
hoàng giá đáo?
“Anh trộm danh hào của anh ta?”
Tô Ngôn: "Em ngốc sao, dù tôi có
trộm tài khoản thì cũng phải biết cái danh hào này chứ?”
Đường Phi Nịnh không dám tin tưởng chỉ
vào anh: “Anh nói Ngô hoàng giá đáo là anh?”
Tô Ngôn nhìn biểu tình cô, đặc biệt
kiêu căng gật đầu một cái: “Em nói xem?”
Đường Phi Nịnh cảm thấy chính mình chắc
chắn điên rồi, thế mà cảm thấy Ngô hoàng giá đáo u buồn, trầm mặc, không chừng
còn có bệnh kín gì.
Tên khốn Tô Ngôn này bình thường giả
bệnh lừa cô, không ngờ anh còn dám đổi một thân phận để trêu cô nữa.
Đến nỗi cô luôn lo lắng, đau lòng khổ
sở, tối không thể ngủ vì người đàn ông trên internet.
Thậm chí, thậm chí, thậm chí cô còn
thấy mình thật giả tạo, vẫn luôn băn khoăn không biết nên ở bên nhau với Tô
Ngôn hay ở bên nhau với Ngô hoàng giá đáo.
Biết cô có bao nhiêu gian nan mới làm
ra quyết định không?
Trái tim bản thân cũng phải bổ ra,
nhưng mẹ nó hai người kia thế mà lại là một người?
Nghĩ việc này, cô cực kỳ tức giận nhìn
Tô Ngôn, trong mắt có nước mắt lăn xuống, cô lấy hoa tươi và dùng sức đánh trên
người Tô Ngôn, oán hận mắng: “Tô Ngôn, đồ khốn như anh, dù tôi thích heo thích
chó cũng sẽ không thích anh, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!”
Nói xong cô xoay người chạy ra ngoài,
bởi vì gót giày quá cao mà lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.
Tô Ngôn bị cảm xúc cuồn cuộn đột ngột
của cô doạ sợ, ngơ ngác tại chỗ.
Không phải 40 cơ hội thêm 60 cơ hội là
một trăm sao?
Sao giờ thành số không rồi?
“Đường Phi Nịnh——”
“Nịnh Nịnh——”
Tô Ngôn sải bước, nhanh chóng đuổi
theo.
Đường Phi Nịnh ra khỏi phòng lập tức
cởi giày xách trên tay, tìm được xe cô và lái xe rời đi không chút do dự.
Tô Ngôn trơ mắt nhìn xe cô biến mất
trước mắt mình, trong lòng mắng một câu: Nha đầu chết tiệt, sao lại có nhiều
vảy ngược như vậy!
Nếu anh phát hiện người mình thích là
cô gái trước mặt và đối phương cũng thích anh, vậy chắc chắn anh sẽ vui vẻ chết
đi được, vì sao Đường Phi Nịnh không tiếp thu được chứ?
Rốt cuộc anh làm sai chỗ nào?
Đường Phi Nịnh vừa về đến nhà đã bắt
đầu thu dọn đồ đạc, tên khốn Tô Ngôn này, sau này cô không bao giờ gặp lại anh
nữa.
Cách anh xa xa chút, tên cặn bã, ôn
dịch, rác rưởi!
Lúc Tô Ngôn trở về thấy Đường Phi Nịnh
đã đóng gói xong đồ đạc, anh duỗi tay ngăn cản cô rời đi, lấy ra từng bộ áo
quần trong vali cô ra: "Đường Phi Nịnh, em làm gì vậy?”
Đường Phi Nịnh tức giận dùng sức đẩy
anh một cái, Tô Ngôn không kịp phòng ngừa lảo đảo ngã xuống mặt đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.