Chưa đầy một tiếng cảnh sát đã có mặt, Đường Phi Nịnh diễn
tả lại chi tiết tình huống trong phòng cho cảnh sát, cảnh sát đã lập biên bản
và thu dọn bằng chứng trong nhà, đồng thời đưa người đàn ông ở trên lầu đi.
Cuộc thẩm vấn được diễn ra trong một căn phòng nhỏ, Đường
Phi Nịnh không nhìn thấy chủ nhà bị bắt đi như thế nào, nhớ đến bộ dạng của chủ
nhà, cảnh sát có cho anh ta mặc quần áo không nhỉ?
Sau khi cảnh sát rời đi, Đường Phi Nịnh nhìn thoáng qua sắc
trời bên ngoài, tối đen như mực, trong lòng thầm nghĩ dù sao người xấu cũng đã
bị bắt đi rồi, cô chờ đến đến rạng sáng mới thu dọn đồ đạc bỏ đi cũng được.
Quá khủng bố rồi, suýt chút nữa là không thể thoát khỏi bàn
tay của ác quỷ, cũng may là cô thông minh nhanh nhẹn.
Tuy rằng gặp phải chút phiền phức, nhưng mà cũng coi như là
cô đã làm được một việc lớn là trừ hại cho dân.
Trời vừa sáng, Đường Phi Nịnh liền xách theo hành lý đến
khách sạn thuê phòng.
Đến tám giờ tối, Đường Phi Nịnh nhận được cuộc gọi của anh
họ, bảo cô lập tức đến công ty báo cáo.
Nghĩ đến chủ nhà không đáng tin cậy, Đường Phi Nịnh cũng
không muốn đến công ty mà anh họ giới thiệu nữa, khéo léo từ chối nói:
"Anh họ, em có chút chưa thích ứng được, hay là hai ngày nữa mới đi
làm?"
Giọng của anh họ rất không vui nói: "Hôm qua anh mới
vừa thỏa thuận với bạn xong, hôm nay em lại thất hẹn, vậy mà xem được à?"
Dừng một chút: "Em cứ đi trước đi, đến báo cáo làm quen
rồi nói tiếp, có thể đi làm muộn hai ngày."
"Đúng rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Người anh em kia của anh không không tệ có phải
không?"
"Chỉ là có chút tự cao thôi, em cứ nhịn cậu ta một chút
là được."
Đường Phi Nịnh ngượng ngùng ho khan hai tiếng, trong lòng
nghĩ được rồi được rồi, đã bị đưa đến cục cảnh sát.
Chẳng qua là nghĩ anh họ cũng không biết rõ bản chất của
người này, nên cô cũng ngại mà không nói tình hình tối qua, chỉ nói: "Tốt
lắm."
Bây giờ đã không có chỗ để ở, cô cần phải mau chóng giải
quyết vấn đề việc làm, bỏ đi, dù bất cứ giá nào thì vẫn nên đi xem công ty như
thế nào rồi tính sau.
Chủ nhà không đáng tin cậy, có thể là do anh họ không hiểu
con người anh ta, còn công việc thì chắc là không có vấn đề?
Chỉ cần không cố ý áp bức cô là được.
Nghĩ như vậy, Đường Phi Nịnh dùng thời gian ngắn nhất để rửa
mặt chải đầu, thay quần áo đến công ty.
Trong tin nhắn anh họ bảo cô lên tầng hai mươi bảy tìm tổng
giám đốc Tô, hiện đã tổng giám đốc rồi, cô cảm thấy người này không tầm thường?
Đến lúc đó, cô chỉ cần dựa vào mối quan hệ với anh họ, làm
chút chuyện lấy lòng đối phương, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như cô sao lại lo
không có việc làm cơ chứ?
Đường Phi Nịnh nhanh chóng đi lên lầu, không biết phòng làm
việc của Tô tổng ở đâu, muốn tìm ai đó hỏi một chút.
Cô đi đến phòng làm việc gần thang máy nhất gõ cửa, hỏi cô
gái xinh đẹp mở cửa: "Xin hỏi, phòng làm việc của Tô tông ở đâu?"
Người nọ đi tới cửa chỉ vào một phòng trong góc nói:
"Chính là nó."
Đường Phi Nịnh vô cùng vui sướng đi đến bên ngoài phòng làm
việc của Tô tổng, gõ gõ cửa, không có ai đáp lại, cô lại tiếp tục gõ cửa, vẫn
là không có ai đáp lại.
Trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là còn chưa đi làm?
Vừa lúc trợ lý của tổng giám đốc đi ngang qua cửa, là một
người phụ nữ mặc quần yếm, trang điểm đậm, lễ phép nói với cô: "Tô tổng
vẫn còn chưa đến, vị tiểu thư này có thể đi đến khu vực nghỉ ngơi ở bên cạnh
ngồi chờ."
"Ở đó sao?" Đường Phi Nịnh nhìn phía cách vách
hỏi.
Người trợ lý đó gật gật đầu: "Đúng rồi, chính là ở
đó."
Đường Phi Nịnh đi qua, phòng ốc rất đơn giản, chỉ có hai dãy
ghế sô pha và một cái bàn trà, cô cởi balo xuống, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha
chờ đợi.
Tô Ngôn sáng nay là tỉnh lại ở đồn cảnh sát, đầu óc choáng
váng, nhất thời không biết ở đây là đâu, còn tưởng là bạn bè đưa anh tới khách
sạn, một tay xoa xoa thái dương, nén giận nói: "Mấy người anh em các cậu
đưa tôi đến khách sạn cùng không chọn được một phòng đơn à."
Anh còn chưa nói xong đã nhìn thấy một người đàn ông mặc
đồng phục đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc khiển trách: "Cái gì mà
khách sạn, thành thật nói cho tôi biết vấn đề."
Tô Ngôn: "..."
Anh vô thức cúi đầu nhìn xuống, áo sọc vàng?
Từ khi nào mà anh đã thay “*Hoàng mã quái”?
*Hoàng
mã quái: quan phục thời Nhà Thanh. Tô Ngôn túm chặt quần áo không nhịn được mắng một câu:
"Mẹ kiếp." Anh nhìn người cảnh sát: "Anh có ý gì?"
…
Đường Phi Nịnh đợi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy
người mình đang đợi đến, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, không phải là cô bị
cho leo cây rồi đó chứ?
Vốn biết là anh họ không đáng tin cậy, chủ nhà không đáng
tin, bây giờ ngay cả lãnh đạo cũng không đáng tin luôn.
Cứ chờ mãi như thế cũng không được, Đường Phi Nịnh đi tới
phòng trợ lý bên cạnh hỏi một chút, rốt cuộc thì bao giờ Tô tổng mới đến.
Trợ lý lễ phép trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm, sáng
nay Tô tổng còn có một cuộc họp, hẳn là nên tới rồi, chỉ là đến giờ tôi cũng
không thấy anh ấy đâu, chắc là có việc gì nên mới đến trễ?"
Đến giờ nghỉ trưa Đường Phi Nịnh cũng không đợi được Tô tổng
đến, cô muốn gọi điện cho anh họ chất vấn một chút, còn chưa kịp gọi thì đã
nhận được cuộc gọi của cảnh sát.
Bảo cô nhanh chóng đến đồn cảnh sát một chuyến.
Đường Phi Nịnh không dám chậm trễ, chạy nhanh đến đồn cảnh
sát.
Từ trong đồn cảnh sát đi ra, vẻ mặt Tô Ngôn rất tức giận,
hung hăng đạp Đường Hoằng Tích một cước, mắng: "Cậu tìm ở đâu được một đứa
em gái dở hơi vậy, cậu có thù với tôi à?"
"Tôi đã phải thành một tên quay phim khiêu dâm suốt cả
đêm đó!"
Đường Hoằng Tích ôm mông, nhịn không được cười, nói:
"Người anh em, ai bảo cậu đêm hôm lại ghi hình, còn cởi truồng nữa… Ha ha
ha…"
"Cậu lại có sở thích như vậy?"
Tô Ngôn gắt gao liếc anh ta một cái: "Tôi không phải
chỉ là muốn biết có uống được nhiều không à?"
"Cứ khăng khăng nói đứa bé là của tôi, tôi cũng không
tin uống nhiều như vậy người anh em nhỏ còn có thể đứng lên được!"
Đường Hoằng Tích tới gần anh, hàm ý hỏi: "Vậy rốt cuộc
cậu có quay được chưa, có đứng lên được không?"
Tô Ngôn không nói nên lời: "Không phải là nó bị tịch
thu rồi sao, video tôi cũng chưa xem được."
Lên xe, Tô Ngôn vẫn chưa hết tức giận: "Bảo em gái bảo
bối của cậu nhanh chóng đi đi, đừng để cho tôi nhìn thấy cô ta nữa."
Dừng một chút: "Cũng không cần đến công ty nữa, kiểu
người gì vậy chứ, đúng là không đầu không não mà?"
Đường Hoằng Tích nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cậu trần
truồng ở nhà thì là có não chắc?"
"Có não thì đừng để cho người khác nhìn thấy!"
"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt Tô Ngôn sắt lạnh nhìn
anh ta một cái, Đường Hoằng Tích lập tức sửa lời: "Được rồi, tôi bảo em ấy
lập tức dọn đi, trả lại chỗ cho cậu."
Đường Hoằng Tích nói xong liền cầm điện thoại: "Tôi gọi
điện cho em ấy."
Không biết đầu dây bên kia làm gì mà lại không trả lời điện
thoại, trong lòng thầm than một câu nha đầu đó, lớn chừng này rồi mà vẫn còn
hấp ta hấp tấp, đành phải tìm chỗ ở khác cho em ấy thôi.
Tô Ngôn đêm qua uống quá nhiều nên ngủ rất say, lúc cảnh sát
đến anh vẫn còn trần truồng, cũng không biết là chú cảnh sát tốt bụng nào mặc
quần cho anh, nhưng còn áo thì, anh mặc áo hoàng mã quái lộ ra hai cánh tay,
vừa nãy trước khi lên xe đã thay áo sơ mi, trên cằm có một lớp râu.
Lúc này Tô Ngôn ngồi dừa vào ghế sau, cánh tay khoác lên cửa
kính xe, có chút đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
Lần đầu tiên trong đời phải vào trại giam, cục tức lớn như
vậy làm sao nuốt trôi đây.
Chỉ là, dù sao thì đối phương cũng chỉ là một cô gái nhỏ,
tuy rằng anh còn chưa thấy qua mặt mũi đối phương, nhưng mà anh cũng không nhẫn
tâm ra tay với một cô gái nhỏ.
Nhưng mà cục tức này lại không nuốt xuống được, rốt cuộc bây
giờ nên làm sao đây?
Trong lòng Tô Ngôn chợt lóe lên một ý nghĩ, một tay giật lấy
điện thoại của Đường Hoằng Tích, nói: "Không được, không thể dễ dàng bỏ
qua cho cô ta như vậy được!"
Sắc mặt Đường Hoằng Tích hoảng nhìn anh: "Không phải
cậu tính ra tay với một cô gái đó chứ?"
"Nói như thế nào thì em ấy cũng là em họ tôi, nếu cậu
ra tay với em ấy thì chúng ta không có cách nào làm anh em được nữa đâu."
Tô Ngôn hừ một tiếng: "Cậu thấy tôi giống loại người
này lắm sao?"
Đường Hoằng Tích: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Tô Ngôn: “Tâm hồn non nớt của tôi đã bị tổn thương rồi, để
cô ta chăm sóc tôi hai ngày chắc không có vấn đề gì chứ?”
"Không, không vấn đề gì." Đường Hoằng Tích hé môi
nói.
Đường Phi Nịnh đi một chuyến đến đồn cảnh sát, bị chú cảnh
sát dạy bảo cho một trận, nói là cô báo tin giả.
Đường Phi Nịnh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, không biết nên
làm như thế nào cho phải, may mắn là chú cảnh sát đại nhân đại lương buông tha
cho cô, chẳng qua cuối cùng lại dặn thêm một câu: "Xem nhiều phim truyền
hình cũng không tốt đâu, có thời gian thì ra ngoài nhiều một chút."
Đường Phi Nịnh không dám nhiều lời, liên tục dạ vâng, lập
tức chạy ra khỏi đồn cảnh sát.
Cô nhanh như chớp chạy về khách sạn, cảm giác cô không có
mặt mũi nào gặp lại người chủ nhà chỉ có duyên một đêm.
Gây ra mớ hỗn độn lớn như vậy cô cũng nên nói lời xin lỗi,
nhưng mà làm sao mở lời đây?
Hơn nữa, cô còn nhìn người ta… Khỏa thân.
Giữa trưa Đường Phi Nịnh kêu gọi thức ăn về, ăn xong liền
ngủ thiếp đi, thức dậy thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là của anh họ, cô vội vàng
gọi lại.
Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy tiếng anh họ gầm gừ:
"Đường Phi Nịnh, nha đầu chết tiệt này, rốt cuộc em đang ở đâu vậy?"
Đường Phi Ninh vội vàng lấy tay che điện thoại, đem điện
thoại áp vào tai, bên kia đã bình tĩnh lại, cô cũng không nhắc tới chủ nhà, chỉ
nói đến chuyện công ty, giọng điệu oán trách nói: "Anh, anh giới thiệu
công việc gì cho em vậy, không đáng tin cậy chút nào, đợi cả buổi sáng mà không
thấy ai, bây giờ em đã về khách sạn rồi. "
Đường Hoằng Tích cắn chặt răng, trầm giọng hỏi: "Cái gì
mà khách sạn?"
Anh họ giống như đang tức giận, Đường Phi Nịnh nhanh chóng
nói địa chỉ.
Đường Hoằng Tích: "Mười phút sau mang theo hành lý
xuống dưới, anh đến đón em."
Có anh họ đích thân tới đón chắc chắn là đáng tin cậy, Đường
Phi Nịnh vội vã thu dọn đồ đạc xuống lầu chờ anh họ tới.
Bây giờ là thời tiết tháng năm, gió xuân ấm áp, liễu rủ xanh
mươn mướt, đứng ở trên đường cái cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Đường Phi Nịnh mặc một chiếc áo và váy nửa người theo phong
cách Hán phục, đứng bên đường với một chiếc vali lớn kế bên, cô thỉnh thoảng
nhìn những chiếc xe từ phía nam đến, không biết chiếc nào là xe của anh họ.
Chốc lát đã có một chiếc Porsche dừng ở trước mặt cô, cô cúi
xuống nhìn vào bên trong, cửa kính trước xe hạ xuống, cô thấy anh họ đang nhìn
mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Đường Phi Nịnh cảm
thấy có chút chột dạ, nhe răng nhỏ ra cười ngây ngô một chút: "Anh
họ."
Đường Hoằng Tích ấn mở cốp xe, nghiêng đầu một chút:
"Đem vali bỏ vào trong đi rồi lên xe."
Đường Phi Nịnh nhanh chóng xách vali chạy đến phía sau xe,
đem vali bỏ vào cốp xe.
Thấy sắc mặt của anh họ không được tốt lắm, cô cũng không
muốn ngồi ở ghế phụ cách quá gần anh họ, cho nên mở cửa sau xe, định vào trong
ngồi.
"A~"
Một quả cầu tròn được bọc màu trắng giống như bánh chưng lớn
đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Đường Phi Nịnh sợ tới mức nhảy lên mấy cái:
"Cái quỷ gì vậy trời?"
Trong xe truyền đến một tiếng ho khan: "La hét kinh
ngạc cái khỉ gì, là một bệnh nhân."
"Bệnh nhân?" Đường Phi Nịnh vỗ ngực cẩn thận nhìn
trong xe hai lần, người nọ dùng vải băng băng bó từ đầu đến chân, ngay cả mặt
cũng băng luôn, chỉ lộ ra hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, quả thật là
một bệnh nhân.
Lúc này bệnh nhân trông giống như một quả cầu băng bó đó
đang nhìn cô, cũng không biết là trai hay gái, nếu không phải đối phương vừa
chớp đôi mắt to đen sì của anh ta, bộ dáng giống như có thù hằn đặc biệt với
cô, thì cô thật sự cũng không nhận ra đối phương là một người.
Đường Phi Nịnh muốn đến ngồi ở ghế phụ, chỉ là như vậy có
thì có chút kỳ thị người bệnh, cho nên cô hơi do dự vài giây, rồi ngồi vào ghế
sau dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh họ.
Sau khi lên xe, cô cố ý tránh xa quả cầu đang băng bó kia
một chút, luôn cảm thấy ánh mắt không thiện chí của đối phương cứ nhìn chằm
chằm mình, thế là cô lại xích ra ngoài một chút, còn xích ra nữa chắc sẽ rớt
xuống xe.
Đường Phi Nịnh không dám trắng trợn nhìn qua, chỉ lén lút
liếc nhìn mấy cái, người này cũng thật kỳ lạ, băng bó từ đầu đến gót chân, đây
chắc là đa chấn thương a!
Nhưng mà nếu bị nặng như vậy thì tại sao không nhập viện
chứ?
Này là muốn giày vò ai đây?
Ánh mắt vô cùng không thiện chí của đối phương vẫn đang dán
chặt lên người cô, Đường Phi Nịnh hắng giọng, trong lòng oán giận anh họ không
nói vài câu để loại bỏ một chút bầu không khí ngột ngạt này.
Cô chỉ có thể tự mình giải quyết mọi chuyện, quay đầu lại
nhìn quả cầu lớn đang băng bó: "Cái đó, không biết là anh hay là cô, xin
chào, ngài đây là?"
Cô liếc nhìn đối phương từ trên xuống dưới, đoán chừng người
này là rơi từ trên trời xuống vỡ nát mới phải băng bó thành bộ dạng này.