Im lặng vài giây, Đường Hoằng Tích mới tiếp tục nói: "Không đi giám định thì cậu còn có thể giả vờ là không có việc gì, chẳng qua chỉ là tốn một ít tiền, nếu giám định, không phải bây giờ cậu phải đưa đứa bé về sao?"

Tô Ngôn thản nhiên nói: "Vậy thì đưa về thôi."

Đường Hoằng Tích: "Cậu có nghĩ đến cuộc sống độc thân của mình không vậy?"

"Còn nữa, cậu muốn kết hôn với mẹ của đứa bé sao?"

"Lỡ như ngày nào đó cậu nhìn trúng ai, người ta có thể tiếp nhận con của cậu không?"

Cưới mẹ của đứa bé?

Những chuyện khác đều có thể nhịn, chỉ duy nhất chuyện này là không được, Tô Ngôn nghĩ một hồi, lời của Đường Hoằng Tích hình như cũng có lý, hơn nữa anh còn chưa có chuẩn bị để làm một người bố tốt, liều lĩnh đón về như thế là không được.

Do dự  một hồi, vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, giống như Đường Hoằng Tích chắc chắn khẳng định đứa bé là của anh, nghi hoặc nói: "Cậu nói đứa bé thật sự là con của tôi sao?"

Đường Hoằng Tích hừ một tiếng: "Chẳng lẽ là con của tôi chắc?"

Tô Ngôn: "..."

Đường Phi Nịnh rất nhanh đã bắt xe đến khu chung cư của anh họ, đi lên lầu, tìm được nhà của anh Ngôn, chuẩn bị ấn mật mã.

Nghe thấy ở phía sau có tiếng giày cao gót giẫm lên sàn, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, là một người phụ nữ có thân hình xinh đẹp, phong cách ăn mặc rất thời thượng, trong lòng ngực còn ôm một đứa bé tầm mấy tháng tuổi.

Xuất phát từ lễ phép, Đường Phi Nịnh gật đầu một cái với đối phương, thấy đối phương nhướng mày đáp lại, cô nở nụ cười một chút rồi xoay người ấn mật mã vào phòng.

Lúc cô đóng cửa thì nghe thấy tiếng cửa nhà đối diện cũng mở ra.

Trong lòng cô có chút tò mò, ôm theo đứa bé còn mang giày cao gót cao như vậy, thật bái phục!

Nói là cho cô ở phòng phía Nam của lầu một, Đường Phi Nịnh rất nhanh đã tìm được phòng ngủ của mình, xách vali da đi vào.

Không ngờ bên trong có khá nhiều đồ, từ máy tính, bàn học, tủ quần áo cái gì cần có đều có, trên giường cũng được sắp xếp rất sạch sẽ, ga trải giường và chăn mền còn là của heo Peppa, hình như vừa mới được giặt..

Trong lòng Đường Phi Nịnh vui vẻ, không biết đây là do chủ nhà mới mua hay là do anh họ chuẩn bị sẵn cho cô.

Đường Phi Nịnh dọn dẹp sơ một chút, nằm ở trên giường một hồi, ánh mắt vô tình nhìn vào máy tính, gần đây cô có chút đam mê webcast, fans hâm mộ của cô cũng xấp xỉ 200,000 người, hơn nữa còn xem phát sóng hàng tuần của cô.

Nguyên nhân là do trong lúc livestream cô đã mở một bài hát đã được thu âm, giọng hát của cô thuộc kiểu giọng baby voice, khá là trẻ con, lại có một khuôn mặt baby, tất cả mọi người đều nói cô rất đáng yêu.

Nhưng lúc cô cất giọng hát, phần lớn âm vực cũng giống với tông giọng của cô lúc bình thường, hoàn toàn không thể so bì được với những ca sĩ chuyên nghiệp khác.

Chỉ là do cô đã gặp một kỹ sư âm thanh cực kỳ giỏi.

Khoảng một năm trước, cô đã đem một ca khúc siêu khó do chính mình hát gửi cho một kỹ sư âm thanh quen biết trên mạng, giọng hát do đối phương điều chỉnh được phát trong phòng livestream, rất nhanh đã thu hút được một lượng fans đông đảo.

Ngay cả chính cô cũng bị làm cho kinh ngạc..

Những fans này mỗi ngày đều vào phòng livestream của cô lướt một vòng, thậm chí còn hy vọng cô sẽ làm một chủ phòng chuyên nghiệp.

Nhưng mà cô lại không có ý tưởng cho buổi livestream, vì vậy cô chỉ thỉnh thoảng lướt xem mà thôi.

Hai ngày nay số lần livestream của cô có chút thường xuyên, nhất là cái cảm giác hài lòng sau khi nhận quà khiến cô không thể từ chối được.

Nhưng xét cho cùng, livestream không được coi là một nghề nghiệp "nghiêm túc" trong mắt thế hệ của bố mẹ cô, vì vậy cô vẫn muốn giống như hầu hết mọi người, tìm một công việc làm trước.

Công ty nhà mình thì không thể đến, lại không có tiền, bây giờ cô phải tìm được một công việc trong thời gian sớm nhất.

Nghĩ đến đây, Đường Phi Nịnh mở điện thoại di động lên, lướt một vòng tìm kiếm thông tin tuyển dụng, đột nhiên nghĩ đến, anh họ của mình rời thành phố nhiều năm như vậy, nhất định là đã quen biết rất nhiều người, vì sao mình phải hao tâm tốn sức đi tìm việc, sao lại không để anh họ giới thiệu công việc cho mình?

Dù sao cô cũng chạy đến chỗ của anh họ rồi, anh ấy không thể mặc kệ cô được.

Hơn nữa cô đang cần tiền gấp, chờ đến khi mình tìm được việc thì không biết là ngày tháng năm nào nữa?

Đường Phi Nịnh rất nhanh đã gọi điện cho anh họ, biểu đạt rõ ràng mong muốn tìm việc của cô.

Sau khi cúp máy, Hai mắt Đường Hoằng Tích rực lửa nhìn chằm chằm Tô Ngôn.

Tô Ngôn không vui nói: "Chuyện gì, nói đi."

Đường Hoằng Tích không chịu nói thẳng, cứ vòng vo tam quốc: "Cậu xem đi, cậu vừa mới tới công ty, chắc chắn là thiếu một trợ lý…."

Không đợi Đường Hoằng Tích nói xong, Tô Ngôn cắt ngang lời của anh ta: "Không phải là cậu định nói vừa lúc tìm được một trợ lý cho tôi đó chứ?"

Đường Hoằng Tích phối hợp vô cùng tốt: "Sao cậu lại biết được?"

Tô Ngôn lại hỏi: "Cậu đừng có nói là, người mà cậu vừa nói tới chính là em họ của cậu?"

Đường Hoằng Tích: "Đúng rồi, em gái đó của tôi, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, chắc chắn có thể trở thành trợ lý đắc lực của cậu."

Anh ta nói xong nhìn quanh bốn phía một chút, đây là tầng hai mươi bảy, quan sát dưới lầu, cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Nguyên nhân chính là tổng giám đốc cậu vừa mới tới công ty, thế nào cũng phải bồi dưỡng thế lực riêng cho mình, nếu không thì..."

Tô Ngôn không đợi anh ta nói xong thấp giọng nhắc nhở nói: "Cậu không nên nói lung tung."

Lộ liễu đánh giá công ty người ta, Đường Hoằng Tích cũng hiểu được mình lỗ mãng, sửa lời nói: "Em gái này là người thân với tôi nhất, em ấy muốn tìm việc, tôi cần phải hỗ trợ, Lão Tô, chỉ lần này thôi, tôi mời cậu ăn cơm được không?"

Tô Ngôn không nói gì chỉ nhìn anh ta một cái, giọng điều không mấy vui vẻ: "Bảo cô ấy ngày mai đến đây đi."

Rất nhanh đã nhận được tin nhắn của anh họ, anh ấy gửi cho cô địa chỉ của một công ty, bảo cô ngày mai lên tầng hai mươi bảy của công ty tìm tổng giám đốc Tô nhậm chức.

Đường Phi Nịnh cầm lấy điện thoại lăn lộn trên giường, bây giờ cô có chỗ ở, cũng tìm được công việc tốt, cô có thể chiến đấu lâu dài với mẹ mình.

Cho là việc cắt đứt kinh tế là có thể ép buộc cô trở về kết hôn sao?

Mơ đi!

Đường Phi Nịnh nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm rửa, dùng điện thoại livestream một chút, chưa được nửa tiếng đã offline, gần đây không biết vì sao lại chọc phải một fans cuồng nhiệt tên “Sói yêu cừu”, vừa thấy cô livestream liền donate liên tục, mỗi lần tặng đều là một đại pháo tình yêu.

Trị giá 13140 tiền vàng, cũng chính là 131,4 tệ.

Lúc bắt đầu còn cảm thấy mới mẻ, sau này liền phiền chán, bởi vì lần nào livestream thì người này cũng muốn xin wechat của cô.

Cô cũng không muốn quá thân mật với fans, vẫn nên bảo trì khoảng cách là tốt nhất.

Đường Phi Nịnh ăn một chút đồ, mắt thấy sắc trời tối đen thì có chút buồn ngủ, liền nằm xuống giường đánh một giấc.

Không biết chủ nhà là người như thế nào, khuya như vậy mà còn chưa trở về, nếu anh ta không dễ ở chung, có thể cô sẽ nhanh chóng tìm nhà mới.

Dễ ở chung…

Đường Phi Nịnh cảm thấy cô phải đợi thêm mục lúc.

Dù sao cũng không tốn tiền.

Đường Phi Nịnh mơ mơ màng màng ngủ được hai ba tiếng, bị cơn khát làm tỉnh giấc, muốn đi đến nhà bếp tìm nước uống, ngáy ngủ ra khỏi phòng .

Vừa mới mở cửa ra, cô đã bị một mùi rượu nồng nặc ập vào mũi, nhịn không được hắt xì một cái.

Chủ nhà là một con ma men?

Trước lúc cô ngủ cũng không có mùi rượu nồng nặc như vậy.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ mờ mờ ở gầm cầu thang chiếu sáng căn phòng khách mờ ảo.

Đường Phi Nịnh hít vào một hơi đi về hướng phòng bếp.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô nhìn thấy hai chai rượu rỗng nằm trên bàn trà, cô cúi đầu nhìn kỹ, trời ạ, 58 độ!

Còn có nửa con vịt quay.

Nhịn không được nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là chủ nhà ăn?

Một mình uống hai chai rượu mạnh?

Nếu là cô thì chỉ cần uống hai ngụm thì sẽ say khướt cả đêm.

Bỏ đi, chuyện không liên quan đến cô, Đường Phi Nịnh đang muốn bỏ đi, ánh mắt bỗng nhiên di chuyển đến chỗ thùng rác, cô không khỏi nhíu mày, sao trong thùng rác lại có một cây kim tiêm lớn chứ?

Tim đập thình thịch, cô nhìn lướt qua trên lầu, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh thác loạn.

Rất nhiều người, cả trai lẫn gái tụ lại cùng một chỗ, cởi hết quần áo…

Đường Phi Nịnh dùng sức lắc đầu, nhìn lên lầu, ngọn đèn nhỏ màu vàng nhạt chiếu sáng cầu thang, trên đó là một mảnh tối đen không nhìn thấy được gì..

Chủ nhà này đang làm cái quái gì vậy?

Thật không đáng tin làm sao, ngay cả anh họ cũng vậy, phải không đáng tin thế nào mới tìm được chủ nhà không đáng tin như thế chứ.

Trong đầu hiện lên một bộ phim xã hội đen mà cô từng xem qua, trong đó có một tên sát nhân điên dại, mỗi lần uống say thì đều phải tra tấn bạn gái, cởi hết quần áo trói vào ghế, dùng roi da… Quất từng cài, từng cái một.

Đường Phi Nịnh không khỏi rùng mình một cái, nhìn thoáng qua phòng bếp lại nhìn lên trên lầu, dưới ánh đèn lờ mờ, cầu thang nhỏ hẹp trông rất đáng sợ, cô túm chặt quần áo chạy nhanh về phòng ngủ đóng cửa lại.

Đường Phi Nịnh bình thường có thể được coi là gan dạ, nhưng hôm nay cũng bị tình cảnh như vậy dọa sợ.

Cô dựa lưng vào ván cửa để bình ổn tâm trạng, nhưng cô luôn cảm thấy rằng có một khuôn mặt đáng sợ bên ngoài tấm ván cửa, đang nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt màu xanh lục mờ nhạt.

Đường Phi Nịnh lo lắng, cầm lấy di động gọi điện cho anh họ, đáng tiếc không ai nghe máy.

Cô liếc nhìn thời gian, đã gần hai giờ, quả thật bây giờ nên nghỉ ngơi rồi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Đường Phi Nịnh xoay người một vòng, muốn lên giường đắp chăn ngủ một giấc, nhưng nếu trong phòng có quỷ thì cho dù cô có đi ngủ cũng tránh không khỏi!

Đường Phi Nịnh hít sâu một hơi, trong phòng thật sự không có vật gì khả dụng, cô từ trên giường ôm một cái gối đầu, lặng lẽ mở cửa, nếu đối phương là một tên côn đồ, cô có thể dùng gối đầu chắn anh ta một chút.

Khi cửa vừa mở ra, lại có một mùi hăng nồng truyền đến, Đường Phi Nịnh hắt xì một cái, vò rượu lớn này, rạng sáng cô phải chạy trốn thôi.

Đường Phi Nịnh ôm theo gối đầu nương theo ánh sáng mờ nhạt đi lên lầu, bên trái có một phòng đang mở cửa, bên trong không biết có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Đường Phi Nịnh hít sâu một hơi, nhìn trên giường không có ai, cô thò đầu vào trong nhìn lướt qua, không nghĩ tới ánh sáng kia vậy mà lại là của một camera cảm ứng tự động vọng lại, lúc này vẫn còn được đặt trên cái giá ba chân.

Trong lòng Đường Phi Nịnh run rẩy một chút, tối rồi ai lại còn đang quay chụp?

Trong lúc cô mặt đầy nghi ngờ thì một luồng ánh sáng từ trong nhà vệ sinh hắc ra.

Đường Phi Nịnh theo bản năng đưa tay lên che mắt lại, gối đầu cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà.

Không nghe thấy tiếng động, cô từ từ dời hai tay xuống, mẹ nó, Đường Phi Nịnh vậy mà lại nhìn thấy một người đàn ông trần như nhộng từ phòng tắm đi ra, người đàn ông kỳ quái này đi thẳng đến bên giường nằm sấp xuống.

Đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy toàn bộ cơ thể của một người đàn ông bao gồm cả cậu bé, ngoại trừ đứa em trai nhỏ hơn cô bảy tám tuổi.

Cô dùng sức lắc lắc đầu, là cô hoa mắt à?

Ngọn đèn trong phòng quá mờ, cô không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông đó, đang muốn xoay người bỏ chạy, cô bỗng nghe thấy một âm thanh lạch cạch vang lên, thân thể Đường Phi Nịnh bất động một chút, nhìn về hướng phát ra âm thanh, vậy mà nhiên là từ nhà vệ sinh vọng lại.

Chẳng lẽ trong nhà vệ sinh còn có người?

Ai lại nửa đêm nửa hôm không mặc quần áo lại con mang camera?

Lại nhớ đến rượu đế dưới lầu, kim tiêm trong thùng rác, còn cả âm thanh trong nhà vệ sinh, Đường Phi Nịnh xác định những chuyện này người bình thường chắc chắn không thể làm được, chẳng lẽ người đàn ông này đang phát tán video đồi trụy?

Là người chụp ảnh khiêu dâm?

Sẽ không phải qua hai ngày liền lôi kéo cô vào đó chứ?

Biến cô thành một diễn viên phim khiêu dâm cấp ba?

Đến lúc đó người dân cả nước đều có thể nhìn thấy thân thể mềm mại của cô…

Nghĩ đến đây, Đường Phi Nịnh rùng mình một cái, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía phòng ngủ, cầm điện thoại di động run rẩy bấm gọi 110.

"Có phải là chú cảnh sát không?"

Cô dùng một tay che môi, cố gắng hạ thấp giọng nói giống như sợ bị người khác nghe thấy: "Tôi muốn báo án, ở đây có một người đàn ông quay video khiêu dâm, hy vọng chú cảnh sát có thể tới bắt anh ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play