Đường Phi Nịnh gật đầu như có điều gì đó đang suy nghĩ: “Tôi cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều, nhưng tôi luôn cảm thấy bên tai có tiếng khóc của đứa trẻ. Anh nói xem Triệu Tiểu Bảo qua hai tháng không nhìn thấy mẹ, chắc là  không nhận ra mẹ nữa, đúng  không?”

“Hôm nay lúc Triệu Mạn Hân mang nó đi, Bảo Bảo còn nhìn về phía tôi gọi mẹ đó.”

Tô Ngôn cười khúc khích, Triệu Tiểu Bảo mới tám tháng tuổi, gọi mẹ vẫn còn sớm đấy, trước đây nó đâu có gọi, chắc chắn là cô đang suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đường Phi Nịnh không tin, cô kéo  anh đi xuống dưới lầu,: “Thật đó, anh nghe thử đi, có thể căn phòng của anh ở cách xa nên không nghe thấy.”

Tô Ngôn đi theo cô xuống lầu, đi tới cửa, anh cẩn thận lắng nghe: “Đâu có đâu!”

Đường Phi Nịnh ồ một tiếng: “Vậy cũng có thể đúng là tôi bị ảo giác rồi.”

Tô Ngôn: “Hay là cô lên lầu ngủ đi.”

Đường Phi Nịnh với vẻ mặt đầy cảnh giác nói: “Tôi không muốn đơn độc cùng anh ngủ chung một giường.”

Tô Ngôn: “Tôi ở phòng khách.”

Đường Phi NỊnh suy nghĩ một lát, mình ăn ở miễn phí đã  là tốt rồi, còn có thể ngủ trong phòng ngủ chính của người ta nữa sao?

Cô lắc đầu một cái: “Tôi đi về ngủ, anh cũng đi nghỉ sớm đi.”

Nằm dài ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, Đường Phi Nịnh bật một bài hát ru ngủ, cuối cùng sau khi nghe bài hát này, cô liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Phi Nịnh dậy đi tắm trước, bởi vì tối hôm qua không ăn cơm nên giờ bụng cô cảm thấy đói. Ra khỏi phòng ngủ, cô định đi xuống nhà bếp kiếm chút đồ ăn, ai ngờ khi cô vừa mới mở cửa thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức  ăn.

Không nhịn được, cô chạy tới xem, chỉ thấy một bàn điểm tâm đầy ắp. Bao gồm: Sữa đậu nành, bánh bao bột chiên, còn có vài miếng dưa muối nhỏ, gan heo, cà rốt bào sợi, dưa leo muối…

Nhìn cũng rất phong phú, Đường Phi Nịnh liền lấy đũa gắp một cái bánh bao cắn một miếng: “Ừ, ăn rất ngon.”

Mãi đến khi ngồi xuống, cô mới nhớ ra hỏi: “Mới sáng sớm anh lấy ở đâu ra vậy?”

Tô Ngôn pha hai ly đậu nành rồi đưa cho cô một ly, anh ngồi xuống nói: “Đi ra tiệm ăn sáng ở trước cửa, trước đây tôi từng ăn hai lần rồi, cảm thấy cũng tạm được.”

Đường Phi Nịnh: “Ăn rất là ngon.”

Cô giơ thẳng ngón tay cái lên, nói với Tô Ngôn: “Thật tinh mắt.”

Tô Ngôn: “Tôi thấy cô đói rồi.”

Đường Phi Nịnh vừa ăn vừa nói: “Cũng có chút đạo lý, dù sao tối hôm qua tôi không có  ăn cơm.”

Buổi sáng tức dậy thì có thể ăn một bữa sáng thịnh soạn, Đường Phi Nịnh không chỉ cản thấy lục phủ ngũ  tạng của mình đều rất dễ chịu, ngay cả tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Cô len lén nhướng mí mắt lên liếc nhìn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play