Triệu Mạn Hân mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng, trong phòng nóng nực, cô ấy cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len cổ cao màu hồng phấn, tinh thần rất tốt, nhìn cô ấy không có vấn đề gì.
Cô ấy nhìn thấy Đường Phi Nịnh đi ra thì ôm đứa trẻ đứng dậy nói: “Cảm ơn em Đường đã thay tôi chăm sóc nó nhiều ngày như vậy, ngày nào đó tôi sẽ mời em ăn cơm.”
Nhìn con gái đáng yêu được người khác ôm vào trong lòng, nó sẽ không bao giờ gọi cô là mẹ nữa. Đường Phi Nịnh hiền lành nói: “Không sao, không sao, không phiền đâu.”
Triệu Mạn Hân lại nói: “Cái đó, tôi còn có việc, tôi mang đứa trẻ đi, ừ đúng rồi, em tính toán xem chi phí mấy ngày nay các người chăm sóc đứa trẻ hết bao nhiêu tiền, lát nữa tôi sẽ gọi cho em.”
Đường Phi Nịnh ồ lên một tiếng, không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT