Mặt trời mới
mọc xua tan màn sương mù dày đặc phủ kín đỉnh núi từ hôm qua, khung cảnh hùng
vĩ, mỹ lệ hiện ra rõ nét, rực rỡ trước mắt du khách.
Khoảnh khắc
bình minh chỉ diễn ra trong chốc lát. Có chút tiếc nuối, thở dài một hơi rồi
mọi người lại trở về ngủ tiếp, đỉnh núi lại yên tĩnh.
Gần trưa, bầu
không khí mới náo nhiệt trở lại.
Sau khi vui vẻ
ăn cơm trưa nhanh chóng, họ sẵn sàng để xuống núi.
“Oa, hôm nay
sương mù đã tan!” Trên đường đi, Vu Giai Nghiên tấm tắc đầy kinh ngạc: “Thì ra
núi Hoàng thực sự đẹp như vậy, thầy dạy văn tiểu học không có lừa mình!”
Đường núi quanh
co, người ta không thể không dừng lại chụp vài bức ảnh lưu giữ phong cảnh tuyệt
mỹ trên hành trình xuống núi dài dằng dặc.
Tại một điểm
nghỉ chân, nhân lúc mọi người tranh nhau những chiếc ghế dài ít ỏi, Lục Nam
Giai đi đến lan can và lặng lẽ thưởng thức phong cảnh.
Hà Du cũng đi
theo và cô cũng nhanh chóng bị cảnh sắc trước mặt thu hút.
Hai người đứng
cạnh nhau không nói lời nào, cũng không biết giờ phút này mình đã trở thành
phong cảnh trước ống kính của người khác.
Mười phút trôi
qua, nghỉ ngơi hầu như cũng không đỡ gì nhiều.
Thấy hai người
vẫn luôn đứng không ngồi nghỉ chút nào quay lại, Triệu Thư Tú vẫy nay: “Này, Hà
Du, chị Nam Giai, hai người ra đây xem cái thế nào?”
Hà Du cúi người
nhìn, hóa ra Triệu Thư Tú đã lén chụp bóng lưng hai người.
Bởi vì rất hiếm
khi bắt được khoảnh khắc không có ai khác trong ảnh nên nó cũng khá đẹp đấy
chứ.
“Cũng được đó,
mau gửi cho mình đi.” Hà Du nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Giang Ngưng lại
gần nhìn, lập tức kéo Lão Đỗ: “Tú Tú chụp ảnh đẹp lắm, hay là chụp một tấm
chính diện rồi chụp cho chúng mình một tấm nữa hihi.”
Triệu Thư Tú
vui vẻ đồng ý.
Bởi vì bắt đầu
tạo dáng chụp ảnh nên những người chung quanh cũng chủ động tránh đi, nên không
lâu sau đó đã chụp xong.
Hai cặp đôi
ngắm nghía ảnh chụp chung xong đều rất hài lòng. Vu Giai Nghiên, một người
ngoài cuộc đang nghỉ ngơi đến thúc giục mọi người tiếp tục lên đường.
“Buổi tối đi
suối nước nóng dưới chân núi đi! Mình thật sự muốn thử!”
Hà Du bị tụt
lại phía sau, Lục Nam Giai lo lắng hỏi: “Em không đi được nữa sao? Có muốn mọi
người đi chậm lại chút không?”
“Dạ? Không có
đâu.” Hà Du cười phủ nhận: “Chẳng qua thấy phong cảnh đẹp như vậy lại được
thưởng thức cùng chị, nên muốn thời gian trôi chậm lại chút.”
Lục Nam Giai
nghe vậy cũng cười: “Vậy lần sau chúng ta lại đi du lịch cùng nhau.”
Vì lời hứa nhỏ
này mà Hà Du cười rạng rỡ, không tự chủ được tăng tốc.
Đi được vài
bước, cô lại dừng lại, do dự một chút rồi đỏ mặt nói: “Chỉ cần chị muốn, chúng
ta có thể cùng nhau đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn muôn vàn cảnh đẹp t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.