Hồi còn ở Dĩnh Châu, Lục Nam Giai đã nghe cha mình kể là Trần Lịch Minh đã có bạn gái rồi và  họ còn tính làm đám cưới vào năm sau nữa. Khi Lục Nam Giai nghe được tin này đã thở phào nhẹ nhõm, vậy thì ít nhất là trong kỳ nghỉ này cha cô sẽ không làm mấy việc vô bổ như kêu cô về nhà rồi làm lãng phí thời gian của mọi người. Nhưng cuộc sống thoải mái này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn bởi vì cha Lục đã đánh mất đứa con rể yêu thích do chính mình lựa chọn, tới Triệu Vân Thiên - người mẹ Lục vừa ý nhất cũng đã có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng vào tháng trước. Hiện tại Lục Nam Giai phải đối mặt với họ hàng trong nhà, họ không hề giống với cha mẹ cô, dẫu có là những người khó hiểu tới mức nào đi chăng nữa họ cũng sẽ giới thiệu cho Lục Nam Giai. Lúc này đây cha mẹ cô lại cứ ngầm đồng ý, có vẻ họ chỉ muốn nhanh chóng gả cô ra ngoài mà thôi. Do không thể chịu đựng được nữa nên Lục Nam Giai đã nổi giận với cha mẹ của mình: “Chỉ cần hai người nói với con là không muốn thấy con ở trong cái nhà này nữa thì con sẽ không trở về nữa đâu, tại sao lúc nào cũng bắt con đi xem mắt với đám người khó hiểu đó hoài vậy?” Cha mẹ Lục mắng cô: “Sao con dám nói chuyện như vậy trước mặt cha mẹ vậy hả? Hai ông bà già này chỉ là  không muốn con phải sống một mình tới già mà thôi!” Lục Nam Giai cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với họ được nữa, sau đó dẫu cho họ có nhắc tới những người họ hàng mà họ quen biết thì Lục Nam Giai vẫn giả vờ như không nghe thấy gì. Cũng may là bây giờ mới là tháng mười hai âm lịch, cô vẫn ở trong nhà vài ngày, mặc kệ cha mẹ có nói gì đi chăng nữa cô vẫn không bước ra khỏi cửa để đi gặp những người không hề quen biết đó. Ngay lúc cô đang cảm thấy vô cùng chán nản thì Hà Du đã gọi đến mời cô tới Liên Thành, giống như người chết đuối vớ được cọc(1), cô không muốn kéo dài khoảng thời gian này nữa.
(1)Người chết đuối vớ được cọc: là thành ngữ chỉ những người may mắn, khi đang gặp khó khăn, nguy hiểm lại có một chỗ để bám vào, thoát ra khỏi tình trạng tuyệt vọng.
Cô chỉ nói với cha mẹ là mình sẽ đi du lịch để thư giãn rồi sau đó cô đã đi ra ngoài mà không hề do dự. Hà Du lại thể hiện tấm lòng của mình thêm một lần nữa, kéo lấy Lục Nam Giai đang chìm trong nước lên bờ. Những bất an dồn nén ở trong lòng đột nhiên tiêu tan theo cơn gió, tan thành từng mảnh vụn trên bầu trời của Liên Thành rồi lại bị ánh mặt trời thiêu đốt không còn một mảnh. Lục Nam Giai nắm lấy bàn tay của Hà Du mỉm cười đáp lại cô, hai người cùng trao đổi tấm lòng với nhau. Ngôi chùa nhỏ trên núi này lúc nào cũng nghi ngút khói hương. Hà Du đưa Lục Nam Giai vài cây nhang, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: “Điều ước năm ngoái của em đã thành sự thật rồi, em hy vọng điều ước năm nay cũng sẽ thành hiện thực.” Lục Nam Giai cười khúc khích hỏi cô: “Năm ngoái em đã ước điều gì vậy?” “Em không nói cho chị biết đâu!” “Vậy năm nay em muốn ước cái gì?” “Giống với năm ngoái thôi, còn chị thì sao?” “Tôi cũng vậy.” Hà Du càng cười càng vui vẻ hơn, có lẽ điều lúc trước của hai người giống nhau. Khi cả hai ra khỏi chùa thì trời đã chạng vạng tối, người trên núi đang lần lượt đi xuống. Đi được lưng chừng núi thì nhìn thấy có hai người đang chụp ảnh trên bãi đất trống, nơi hai người đã ở trước đó. Đi lại gần mới nhận ra đó là Hà Hoan và Dương Tranh. Từ vị trí này có thể nhìn thấy toàn cảnh hoàng hôn ở Liên Thành, đây thực sự là địa điểm rất thích hợp để chụp ảnh. “Chị ơi, chụp ảnh giùm tụi em đi!” Hà Hoan đã nhìn thấy hai người họ, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Đợi một lát nữa em sẽ chụp cho hai người vài tấm!” Hà Du cảm thấy bất lực đi qua, cầm lấy điện thoại của Hà Hoan. Trên màn hình điện thoại, Dương Tranh đang ngượng ngùng cười cười còn  Hà Hoan trông cũng rất dịu dàng,  nhìn bọn họ rất xứng đôi. “Chụp ngược sáng như thế này mặt tối lắm, sao hai đứa không thử chụp góc mặt? Hay chụp bóng lưng cũng được?” Hà Du đưa ra vài lời gợi ý. Cuối cùng, mỗi kiểu chụp được một tấm hình, Hà Hoan cảm thấy rất hài lòng, trông bầu vẽ gáo(2)  chụp cho chị gái và Lục Nam Giai vài bức hình. Lúc cả nhóm đi xuống núi trời đã tối hẳn rồi. Bốn người cùng nhau đi vào một quán ăn địa phương do Dương Tranh giới thiệu.
(2)Trông bầu vẽ gáo: diễn tả hành động mô phỏng lại một hành động nào đó, bắt chước theo.
Mặc dù có tới ba người ở đây là người địa phương ở Liên Thành, nhưng Dương Tranh vẫn một mực  đòi làm chủ nhà bao bữa cơm hôm nay, còn hào phóng gọi ra năm món ăn nữa. Hà Hoan giả vờ không vui nói: “Cậu gọi làm gì mà nhiều dữ vậy, làm sao ăn hết đây?” “Thì cứ ăn từ từ thôi, cùng lắm thì đóng gói đem về...” Dương Tranh hơi quê một chút. Hà Du đổi đề tài cuộc nói chuyện: “Tiểu Dương nè, em muốn thi vào Khoa Khảo Cổ Học của Yến Đại hả?” “Dạ.” Dương Tranh gật đầu: “Em nghe Hà Hoan nói chị cũng muốn tham gì kỳ thi đó đúng không? Nếu như vậy thì chúng ta hãy cùng nhau ôn tập và trao đổi nhiều hơn nha!” Hà Du mỉm cười nói: “Coi chừng chị kéo em xuống đó.” Sau khi hai người nói vài câu xã giao thì các món ăn cũng đã được đem ra, nhiều dầu mỡ lại cay nồng, đương nhiên những người leo núi Bán Thiên sẽ giơ tay đầu hàng.(*)

(*) Núi Bán Thiên là một dãy núi ở miền Nam  của Trung Quốc. Tác giả dùng cụm từ này ý muốn nói là những người ở phía Nam thường chỉ ăn đồ thanh đạm và không ăn được đồ nhiều dầu mỡ và cay nồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play