Trên bãi cát xuất hiện một loạt dấu chân. Cuối cùng, khi
đi chán rồi, Hà Du dẫn Lục Nam Giai đi đến chỗ sóng biển vỗ vào. Cô cúi xuống
nhìn nước biến cuốn đi những hạt cát ở trên chân khiến cô cảm thấy ngứa.
Biển rộng đối với những người có quê hương ở đất liền
luôn là điều gì đó mới lạ. Lục Nam Giai không kiềm được tiến lên phía trước vài
bước. Nước biển cao không quá mắt cá chân, cũng không quá đầu đầu gối nhưng
chiếc váy đã được túm gọn vào vẫn bị sóng biển làm ướt, dính hết cả lên người.
Hà Du bỗng nhiên nổi lên ý xấu, từ từ chậm rãi đi tới,
còn cách vài bước thì cô dừng lại: “Nam Giai!” Vào lúc Lục Nam Giai quay đầu
lại, Hà Du dùng sức dơ tay lên, hất nước lên người cô. Sau đó xoay người bỏ
chạy ngay lập tức.
Lục Nam Giai giật mình: “Em!” Ngay sau đó, cô mỉm cười
đáp lại.
Do bị sức nước ngăn cản, Hà Du chạy không được xa nên cô
dừng lại. Dù có trang điểm hay không, cả hai người cũng đều tham gia vào các
cuộc chơi tại bãi biển.
Hoàng hôn buông xuống, mọi người cũng đã chơi mệt mỏi.
Tốp năm tốp ba người đi lên bờ. Hà Du và Lục Nam Giai chọn chỗ ít người ngồi
xuống. Nhìn về phía đường biển ở phía xa, mặt trời đang lặn từng chút một xuống
biển. Cả vùng biển đều sáng lấp lánh.
Lúc này, ánh nắng cũng đã rút bớt đi một ít nóng nực.
Lượng nhiệt còn lại đủ để hong khô bộ đồ bơi ướt đẫm. Gió biển thổi lên trên
người khiến cơ thể có cảm giác hơi lạnh lẽo một chút.
Hà Du hỏi: “Chị có bị lạnh không? Có muốn quay lại xe lấy
áo khoác không?”
Lục Nam Giai lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn phương xa: “Chờ
mặt trời lặn xong rồi đi.” Hà Du cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng dựa vào
người của Lục Nam Giai. Cô nghĩ thầm: ‘Như vậy không phải rất ấm áp hay sao?’
“Học kỳ sau em có bận không?” L� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.