Hai người dựa sát vào nhau trên sô pha.
Vì hai người ngồi bầu bạn với nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh, tiệc cuối
năm cũng sắp kết thúc rồi.
Tâm tư của Hà Du chủ yếu là ở trên
người Lục Nam Giai, tận hưởng sự thân mật từng chỉ tồn tại trong giấc mơ. Giây
phút này, cô không kìm được sự xúc động mà đứng lên.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô và
Lục Nam Giai đón giao thừa cùng nhau.
Những tiếng hát và điệu nhảy vui vẻ
phát ra từ TV, ngoài cửa sổ cũng vọng đến những tiếng hoan hô hò reo.
“Chúc mừng năm mới!” Hà Du nhìn về phía
Lục Nam Giai và thấy cô cũng đang nở nụ cười với mình.
“Hà Du, năm mới vui vẻ.”
Qua 00: 00 giờ thì cũng đã bắt đầu một
năm mới, nhưng cô lại có cảm giác không chân thật lắm.
Sau khi rửa mặt xong, Hà Du thay đồ ngủ
và rón rén đi vào phòng ngủ của Lục Nam Giai.
Lục Nam Giai đang ngồi trên giường cầm
điện thoại, có lẽ là đang trả lời mấy tin nhắn chúc năm mới.
“Em ngủ ở đây được không?”
Trên giường có hai cái gối, Hà Du đã
biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi lại. Cô chỉ muốn nói ra để giải tỏa căng thẳng trong
lòng.
Lục Nam Giai ngẩng đầu cười: “Sao không
ngủ trên sô pha? Không phải không muốn ngủ với tôi sao?”
“Không phải.” Hà Du yếu ớt đáp.
Nói thật thì đây cũng không phải lần
đầu tiên hai người ngủ chung giường. Hà Du liếc nhìn chiếc giường, mặc dù không
quá lớn nhưng có lẽ hai người hơi mập chút nằm thì vẫn không có vấn đề gì.
Sau đó cô chậm rãi đến bên giường và
chui vào trong chăn.
Chiếc chăn có mùi hương của Lục Nam
Giai. Hà Du thả lỏng người và quay đầu nhìn lén Lục Nam Giai.
Mái tóc dài mượt mà xõa tung làm che
mất nửa khuôn mặt nên không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cô, chỉ thấy nó được
bao phủ bởi ánh sáng tuy nhỏ mà ấm áp của đèn ngủ.
Lục Nam Giai bỏ điện thoại xuống, chú ý
đến ánh mắt của Hà Du rồi cười hỏi: “Sao thế?”
“Cảm giác không chân thật lắm. Trước
đây đều là đón giao thừa ở nhà, nhưng
năm nay…” Hà Du nói một nửa thì ngại ngùng không nói tiếp.
Lục Nam Giai cũng nằm xuống, nhìn chằm
chằm trần nhà suy nghĩ một chút rồi sau đó nghiêng người, giọng trêu ghẹo nói:
“Nhắc mới nhớ, tết năm ngoái hình như em không nói chuyện với tôi.”
Tết Nguyên Đán năm ngoái là thời điểm
Hà Du còn loay hoay trong giai đoạn cuối kỳ, ở nhà tập trung ôn tập cho bài
kiểm tra cuối kỳ.
Sự thật là như vậy. Có vẻ như người
đuối lý là mình nhưng bây giờ thân phận đã thay đổi nên tình huống cũng thay
đổi theo.
“Năm trước chị cũng không chủ động nói
chuyện với em. Hồi cấp ba em thích chị như vậy, năm nào cũng chúc tết chị hết
vậy mà chị cũng chỉ đáp lại em một câu chúc mừng năm mới thôi.”
Ban đầu cô chỉ định phản bác lại một
chút, nhưng sau khi nói xong thì cô thật sự cảm thấy hơi tủi thân.
“Lúc đó tôi vẫn còn là giáo viên của
em…” Lục Nam Giai vươn tay vuốt ve gò má của Hà Du, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.