Nói Hạ Du hoàn toàn không hiểu chút nào
thì cũng không hẳn như vậy, nhưng sự hiểu biết của cô chỉ giới hạn trong phim
điện ảnh và phim truyền hình, còn loại hành động vành tai chạm tóc mai(*) thì
ngay cả trong mơ cũng chưa từng xuất hiện.
(*)vành tai chạm tóc mai: ý bảo hai người quấn quýt bên
nhau, cực kỳ gần gũi. Hạ Du ôm Lục Nam Giai vào lòng nhưng
không dám nhìn cô, có lẽ bị ảnh hưởng nên Lục Nam Giai cũng vô cùng ngại ngùng.
Mãi đến khi điện thoại di động của Lục
Nam Giai đột nhiên vang lên thì hai người mới vội vàng buông nhau ra. Hà Du có
chút ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, lén lút nhìn Lục Nam Giai.
“Tuần này con không rảnh.” Lục Nam Giai
cầm điện thoại lên, mỉm cười ra hiệu Hà Du im lặng, ngay lập tức trở nên lạnh
lùng.
Hà Du thức thời
cúi đầu làm bộ xem điện thoại của mình, nhưng tai cô vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng
nói chuyện từ điện thoại di động của Lục Nam Giai.
“Không có thời
gian, chờ đến kỳ nghỉ rồi hãy nói sau.”
Lục Nam Giai
lạnh lùng nói, sau khi cúp điện thoại thì khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn
Hà Du, nở nụ cười như thường lệ: “Mẹ tôi gọi tới.”
“À…” Hà Du
không hiểu tại sao cô phải giải thích: “Chị có định trở về Dĩnh Châu trong kỳ
nghỉ đông không?”
Lục Nam Giai
nhẹ nhàng trả lời: “Có về.”
Sau đó Hà Du
hưng phấn hỏi: “Dĩnh Châu cách Liên Thanh cũng không xa, đến lúc đó em có thể
đi chơi với chị không?”
Lục Nam Giai
không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, có chút kinh ngạc, cười nói: “Nếu muốn đi
chơi cùng nhau thì có thể đến nơi xa hơn, không cần phải ở Dĩnh Châu.”
Hạ Du ngẫm nghĩ
cũng thấy có lý, đối với cô mà nói thì Liên Thành và Thân Thành cũng không có
gì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.