Khi Lục Nam Giai về tới nhà, cô nhìn
thấy mẹ của mình đang bận rộn ở trong bếp, trông bà giống như chưa hề bị bệnh.
“Tại sao mẹ lại giả bệnh để lừa con về
đây chứ?” Lục Nam Giai đứng ở cửa lạnh lùng hỏi.
Thấy con gái không hài lòng, mẹ Lục vội
vàng đi tới cầm lấy cái túi từ trong tay Lục Nam Giai: "Như vậy không phải
sẽ tốt hơn sao? Nhưng con vẫn trở về để gặp mẹ mà."
Nghe mẹ nói như thế, Lục Nam Giai không
muốn nói cái gì nữa, đi vào phòng ngủ mà không nói một lời nào. Sau khi đóng
cửa lại, cô ném chiếc túi lên đầu giường rồi mệt mỏi ngã xuống nệm.
Cô có thể lờ mờ đoán được lý do vì sao
mà mẹ lại nói dối để cô về nhà rồi, nhưng cô lại không nỡ nói ra những lời có
thể gây tổn thương người khác nên chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng hờn dỗi.
Đến giờ ăn tối, tiếng của mẹ từ ngoài cửa vọng vào.
“Giai Giai, đến giờ ăn tối rồi. Mẹ có
làm món sườn với tôm mà con thích này.”
“Con ra rồi đây.” Lục Nam Giai đi đến
phòng bếp, nhìn thấy những món ăn được chuẩn bị cẩn thận trên bàn, trong lòng
cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút: “Mẹ à, không cần phải vội như vậy đâu, lại
đây ăn cơm đi.”
Mẹ Lục bưng một bát canh gà từ trong
bếp đi ra, nói nhỏ: "Lát nữa cha con sẽ mời một người bạn đến ăn tối...
"
"Bạn nào?" Lục Nam Giai đứng
im một chỗ, nhìn mẹ bằng ánh mắt đầy xa lạ.
Mẹ Lục áy náy nhìn cô, nhỏ giọng nói:
"Cậu ấy một người khá tốt ở trong công ty...” Lục Nam Giai không nói gì,
trơ mắt nhìn vào năm món mặn một món canh ở trên bàn.
Đúng lúc này, giọng nói của cha Lục từ
cửa nhà truyền đến, có vẻ tâm trạng của ông đang rất tốt khi nói chuyện với
người nào đó. Mẹ Lục vội vàng kéo Lục Nam Giai ra cửa để đón tiếp. Lục Nam Giai
thờ ơ nhìn cha mẹ cô nói chuyện thân mật với một người đàn ông xa lạ, giống
như họ mới thật sự là một gia đình.
“Lịch Minh à, đây là con gái của chú
tên là Lục Nam Giai, hiện tại đang là giáo viên của một trường cấp hai trọng
điểm ở Thân Thành.”
Cha Lục hoàn toàn không để ý đến cảm
xúc của con gái mình, kéo người bên cạnh tới trước mặt của Lục Nam Giai. Người
đàn ông thận trọng đưa tay phải ra: "Xin chào, tôi tên là Trần Lịch Minh.”
"Xin chào, tôi tên là Lục Nam
Giai.” Lục Nam Giai nhanh chóng bắt tay
với Trần Lịch Minh. Tranh thủ bầu không khí vẫn đang tốt đẹp, mẹ Lục kêu mọi
người nhanh chóng ngồi xuống để ăn cơm.
Trên bàn ăn, cha mẹ Lục nói chuyện với
Trần Lịch Minh là chính, còn Lục Nam Giai thì chỉ khi nào cha mẹ gọi tên mới
nói được vài câu.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Nam Giai muốn
giúp mẹ Lục rửa chén nhưng lại bị đẩy ra khỏi nhà b� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).