Buổi tối Hà Du ngủ không ngon, lúc thì
mơ thấy mình nhận thiệp cưới của Lục Nam Giai, lúc thì mơ thấy Lục Nam Giai mặc
váy cưới đi lại chỗ mình, lúc buồn lúc vui, thay đổi xoành xoạch làm cô tỉnh
giấc rồi lại ngủ thiếp đi rất nhiều lần.
Hôm sau khi thức dậy, đôi mắt thâm
quầng của cô đã khiến cho cha mẹ giật mình.
Sau khi ăn trưa xong, Hà Du thu dọn cặp
sách chuẩn bị ra ngoài, mẹ Hà thực sự nghĩ rằng con gái của mình sẽ đi học lại,
không khỏi lo lắng: “Du Du, đừng cố học mệt mỏi quá. Sức khỏe con quan trọng
hơn.”
“Dạ, con đi đây.”
Khi cánh cửa đóng lại, cô nghe phong
phanh giọng của cha Hà: “Người trẻ tuổi liều lĩnh một chút không phải là chuyện
bình thường sao? Em đừng có xen vào.”
Hà Du hít vào một hơi, lấy điện thoại
của mình ra nhìn vào tin nhắn tối hôm qua của Lục Nam Giai, không thể nhịn được
mà thở dài.
[Không thì ngày mai đi ăn trưa đi?]
Nếu là trước ngày hôm qua, Hà Du nhất
định sẽ rất vui, nhưng những việc chính mắt cô thấy, tự tai cô nghe ngày hôm
qua khiến cô thực sự chán nản, cũng cảm thấy hối hận vì đã bỏ về, cảm thấy mình
đang đơn phương tự nguyện làm một con hề.
[Trà chiều được chứ?] Đây là lần đầu
tiên cô từ chối Lục Nam Giai.
Lục Nam Giai vui vẻ đồng ý, cả hai hẹn
thời gian và địa điểm gặp mặt.
Trong hầu hết những lần gặp nhau thì Hà
Du thường thích đến chỗ hẹn sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, thế nhưng Lục Nam
Giai đã tới trước rồi.
Tháng ba ở Thâm Thành được tô điểm bằng
màu xanh da trời nhàn nhạt, ánh nắng vào buổi chiều chiếu xuống làm mọi thứ
càng có thêm sức sống.
Cách đó khoảng hai mươi mét, Hà Du nhìn
thấy Lục Nam Giai đang đứng ở ngã tư đường mỉm cười vẫy tay chào cô.
Mái tóc dài của cô hơi rối vì đứng trong
gió, nhưng nó cũng không thể làm giảm đi sự quyến rũ của cô, bên dưới chiếc áo
len cao cổ màu xanh phấn là một chiếc váy len màu vàng tươi tắn, càng khiến cô
trở nên trẻ trung và xinh đẹp hơn.
Lúc nhìn thấy Lục Nam Giai, Hà Du cảm
thấy nhẹ nhõm hơn, dẫu có là bạn bè đi nữa thì cũng sẽ tốt thôi, là học trò của
Lục Nam Giai, cô còn mong chờ cái gì nữa đây.
“Cô Lục, cô tới sớm quá rồi đó.” Hà Du
thu lại tâm tư, chạy tới bên cạnh Lục Nam Giai, cười như mọi khi.
“Cũng không sớm lắm đâu.” Lục Nam Giai
cười dịu dàng, giơ tay phủi những mảnh bụi nhỏ dính trên tóc của Hà Du.
“Tại sao quầng thâm mắt của em đậm vậy?
Em bận làm bài tập về nhà mỗi ngày đến mức ngủ muộn sao?”
Nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, Hà Du cúi
đầu tránh đi ánh mắt của Lục Nam Giai: “Ừm, em hơi bận.”
“Em...” Cảm thấy hôm nay Hà Du có hơi
khác thường, Lục Nam Giai nhìn chằm chằm cô một lúc nhưng vẫn không thể phát
hiện là khác chỗ nào: “Chú ý nghỉ ngơi hơn một chút đi.”
Hà Du ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng. Con
phố ở phía trước có một tiệm đồ ăn vặt rất ngon, cô muốn tới đó không?”
“Được thôi.”
Hai người đi cạnh nhau, nhưng khoảng
cách giữa họ đã rộng hơn lúc trước.
Hà Du khéo léo cầm thực đơn và giới
thiệu cho Lục Nam Giai vài món mà cô thấy ngon. Sau khi hai người quyết định
những món sẽ ăn, họ trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
V ......(Còn tiếp ...)
Bước vào cửa hàng đồ ăn vặt, mùi thơm ngào ngạt nhanh chóng bao trùm hai người,
nhân viên phục vụ niềm nở chào đón họ ngồi vào chiếc bàn có ánh nắng đẹp nhất.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).