CỐC VŨ XUÂN TRÌ

Nghiệt Duyên


1 năm


Cốc Vũ Xuân Trì. (03)

17.

Ngắm bầu trời đêm trên bờ hiển, hôm sau lại chơi trên bờ cát cả một buổi sáng. Có đôi lúc vui vẻ cùng cần phải có tài năng, tôi hiểu nhất là vai diễn này.

Tôi chặn nắm cát cho ảnh hậu, bị ném vào đầu đến choáng. Lúc Miêu Miêu lau cát trên mặt tôi còn nói nhỏ với tôi: "Không cần phải cố như vậy đâu, với tình huống bây giờ của cô thì chắc chắn cô có thể trở mình."

Miêu Miêu thật tốt.

Mắt tôi hơi nóng lên, cô ấy thì thầm: "Chuyện lúc trước tôi cũng ở đó nên biết." Tôi chớp mắt hiểu ra, cô ấy đang nói về chuyện lần đó tôi bị Giang Ti Vũ hãm hại, cô ấy biết sự thật nhưng không thể lên tiếng ủng hộ tôi. Khi đó, ông lớn bỏ thuốc đã ra lệnh đóng băng tôi, nhưng bây giờ cô ấy chịu giúp tôi đã là tốt lắm rồi.

Tôi lắc đầu, mắt lấp lánh: "Không sao đâu, tôi không để ý."

Tôi rất thích mang tới niềm vui cho mọi người.

Lúc bước lên xe trở về, mọi người đều bước chân trần lên cát mịn. Tôi đang đi thì thấy lòng bàn chân đau nhói, tôi bị mảnh thủy tinh đâm vào rồi, máu nhanh chóng chảy xuống bãi cát.

Tang Cách ở gần tôi nhất, anh ngồi xuống nắm bàn chân kiểm tra vết thương của tôi. Mọi người thấy tôi im lặng thì tưởng tôi bị dọa. Tôi bỗng chỉ vào cách đó không xa, nơi có những con cua đang bò nghênh ngang, tôi ngạc nhiên nói: "Con cua bò ngang thật kìa."

Mọi người: ....

Miêu Miêu nói: "Đinh Cốc Xuân, mạch não của cô lạ thật đấy."

Lúc này tôi mới nhận ra người đang khom lưng trước mặt tôi là Tang Cách, qua một hồi anh đã xử lý vết thương xong, sau đó anh xoay người, ý bảo tôi nhảy lên lưng anh. Tôi được chiều mà lo sợ tới mức sợ hãi.

Anh không kiên nhẫn, nói nhỏ giải thích: "Ngoại trừ tôi thì không còn ai thích hợp hơn đâu. Nhanh lên."

Những người đàn ông khác có mặt ở đây đều đã kết hôn, đúng là chỉ có anh là thích hợp nhất.

Tôi nhảy lên lưng anh, cảm giác anh cứng người trong phút chốc.

Anh đi rất chậm, lúc khoác tay qua cổ anh, tôi hoảng hốt như trở về mùa hè năm mới kết thúc kỳ thi đại học, trong không khí đều là mùi của nước soda nho. Tôi cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Có một số việc và con người đều không trở về được nữa.

18.

Xe đi được nửa đường thì trời mưa, ai nấy đều ướt sũng, khi về biệt thự thì chạy đi tắm rửa.

Tôi đến ăn tối muộn, lúc đến nơi thì mọi người đều ổn định chỗ ngồi rồi, chỗ của tôi trùng hợp ngồi đối diện với Giang Ti Vũ. Bữa cơm này thật kỳ lạ, mọi người đều nói mình không đói nên không ăn. Chỉ có Giang Ti Vũ ngồi đối diện tôi là khó khăn nhét cơm vào trong miệng, vẻ mặt vặn vẹo y hệt như lúc cô ta đóng phim.

Tôi đói rồi nên ăn từng miếng.

Ăn xong mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn tôi trông thật kỳ lạ. Tang Cách im lặng nãy giờ mới lên tiếng hỏi: "Ngon không?"

Giang Ti Vũ miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hoang mang hỏi: "Ai nấu cơm vậy?"

Tang Cách dịu dàng nói: "Tôi."

Trong trí nhớ của tôi, Tang Cách nấu cơm rất khó ăn.

Miêu Miêu buồn cười, có lẽ cảm thấy ba người chúng tôi đúng là kỳ quặc. Thấy mọi người cười, tôi cũng cụp mắt cười nói: "Ngon lắm, sao lại không ngon, tôi ăn nhiều thế mà."

Ít nhất tôi còn nếm được chút vị muối trong này.

19.

Tôi đến tổ đạo diễn muốn liên lạc với chị Lưu vì tôi không mang theo đủ thuốc. Vừa mới cầm điện thoại định tìm nơi nào đó vắng vẻ lại nghe thấy tiếng Giang Ti Vũ đang gọi điện thoại khóc như mưa.

"Tống tổng, em thật sự không tìm người khác, em chỉ đi theo anh mà, sao em dám giở trò với anh. Em tham gia chương trình này không liên quan gì đến Tang Cách hết. Trước đây em lên hot search với anh ta là vì đoàn đội của em muốn lăng xê thôi."

"Rời khỏi chương trình này sao? Em không muốn. Anh đừng làm khó em mà Tống tổng."

"Em biết, em không để tâm đến chuyện trước đây anh bỏ thuốc em nữa. Cũng chỉ là tình thú mà thôi, ai bảo Đinh Cốc Xuân xen vào chuyện người khác."

Tiếng gọi Tống tổng này mềm mại quyến rũ, vang vọng không dứt.

Có lẽ là vì vội nên không biết lựa lời.

Lần đó Giang Ti Vũ bị chuốc thuốc là do Tống tổng. Không ngờ quay đi ngoảnh lại, Tống tổng vẫn trở thành kim chủ của cô ta. Lúc ấy nếu không phải Tống tổng này ra lệnh đóng băng tôi thì tôi cũng không bị lãng quên nhanh đến vậy.

Nhưng qua mấy năm, người này cũng không bằng trước nữa.

Thảo nào Giang Ti Vũ muốn chạy, so với kim chủ tuổi trung niên thì Tang Cách nổi tiếng đẹp trai đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn.

Tôi cụp mắt, tắt phím ghi âm trên điện thoại.

Ghi âm kết thúc.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play