CỐC VŨ XUÂN TRÌ

Tạm biệt thà đừng gặp gỡ


1 năm


Cốc Vũ Xuân Trì. (04)

20.

Thái độ của Giang Ti Vũ đã thay đổi. Nếu nói trước kia thái độ của cô ta với Tang Cách là làm điệu làm bộ thì bây giờ là thể hiện một cách rõ ràng.

Đầu tiên là tự tiết lộ mình là đàn em của Tang Cách, tô đậm cuộc sống tốt đẹp thời đại học của họ; sau đó ám chỉ trong tối lẫn ngoài sáng, nói Tang Cách đã gọi điện cho cô ta ở buổi liên hoan phim, nhưng cô ta không nhận được.

Làm vậy xem ra là cô ta đang chuẩn bị vứt bỏ kim chủ của mình, ôm chặt đùi vàng Tang Cách.

Miêu Miêu vẫn luôn ghét Giang Ti Vũ, căn bản không tin việc này.

Lúc ngồi trên bàn ăn cô ấy còn cố ý nhắc đến chuyện này, khiêm tốn hỏi: "Tang tổng, hôm đó ở buổi liêm hoan phim anh đã gọi điện cho ai vậy? Có thể tiết lộ không?"

Mí mắt Tang Cách run lên.

Mọi người không nghĩ anh sẽ trả lời, nhưng anh thốt ra bốn chữ: "Tình yêu đời tôi."

Mọi người ồ lên. Tổ đạo diễn của chương trình hài lòng, chương trình này chắc chắn là nổi rồi.

Giọng Miêu Miêu căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Đạo diễn Tang, vậy cô ấy có đang ở đây không?"

Giang Ti Vũ run tay, thở dồn dập.

Tang Cách cụp mắt xuống, im lặng một lúc mới trả lời: "Có."

Giang Ti Vũ gần như không kìm nén được vui sướng, cái thìa trong tay rơi xoảng xuống bát. Anh quay phim rất biết điều quay cận cảnh bàn tay và gương mặt cô ta, tôi nghĩ, chắc hậu kỳ sẽ chèn thêm mấy bong bóng màu hồng vào.

Nước đi này đúng ý cô ta rồi.

Mũi tôi nóng lên, cảm giác có thứ gì đó sắp trào ra. Tôi cuống quít rời khỏi bàn, chạy vào nhà vệ sinh.

Máu mũi nhỏ xuống bồn rửa tay màu trắng, không phải là dấu hiệu tốt.

Ngoài cửa có tiếng động, tôi tưởng là Miêu Miêu nên che mũi lại, nói: "Đừng quan tâm đến tôi, tôi không sao, chỉ nóng quá thôi, lát nữa tôi quay lại."

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị đóng lại, tôi mới nhận ra đó không phải là Miêu Miêu. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Tang Cách đứng phía sau qua gương.

Tang Cách mở vòi nước, duỗi tay sửa sạch máu trên tay tôi, hàng mi dài rủ xuống: "Đinh Cốc Xuân, chẳng phải mấy năm nay em vội vã gả vào nhà giàu sao? Sao lại biến mình thành ra thế này?"

Mũi tôi đã ngừng chảy máu.

Tôi cười nói: "Làm gì có. Em không lấy chồng giàu, em đang sống rất nghiêm túc."

Anh dùng sức ấn tay tôi tới phát đau, Tang Cách quay đầy lại, mắt đỏ bừng, nghiến răng hỏi tôi: "Có phải em xảy ra chuyện gì không? Trên tay em có vết tiêm, em hút chất cấm?"

Tôi im lặng một hồi, cởi tóc giả xuống ngay trước mặt anh, cười nói: "Không phải. Là em bị bệnh, bị bệnh hai năm rồi."

Anh mở to mắt, nhìn cái đầu trọc lóc xấu hổ của tôi, thật lâu không nói nên lời.

Mặt anh trắng bệnh như thể anh mới chính là người bị bệnh, giọng anh đè nén lửa giận: "Đừng cười nữa! Đinh Cốc Xuân."

Tôi cười theo thói quen.

Tôi rút tay khỏi tay Tang Cách.

Tôi cũng đã quen với những ngày tháng không có anh rồi.

21.

Ở gần biệt thự có cô nhi viện, hành trình hôm nay cũng là kêu gọi cộng đồng quan tâm tới trẻ em. Sau khi điểm dừng này kết thúc, mọi người sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi, trong lúc đó, nửa đầu của chương trình đã được quay sẽ phát sóng.

Dù sao hợp đồng tôi ký cũng chỉ đến lúc đó mà thôi, sau đó tôi sẽ không tiếp tục tham gia nữa.

Dù sao tôi cũng chỉ mới xuất viện mấy tháng, lúc nào cũng phải đề phòng bệnh tái phát, hơn nữa tôi có thể trở lại trước ánh mắt công chúng đã thỏa mãn lắm rồi.

Mấy hôm nay, tôi cũng rất vui.

Giang Ti Vũ có danh tiếng tốt hơn một nửa là nhờ vào làm từ thiện, đội ngũ làm việc của cô ta liên tục lăng xê cô ta dành tình cảm cho viện phúc lợi trẻ em.

Viện trưởng của cô nhi viện tự mình tới đón tiếp chúng tôi, nhưng bà không nhìn về những vị tiền bối, cũng không nhìn Giang Ti Vũ. Bà không quen biết người nổi tiếng hay người có địa vị trong giới, bà chỉ nhìn thẳng về phía tôi nói: "Có phải cô Đinh Cốc Xuân không?"

Tôi gật đầu.

Bà ấy mỉm cười: "Cảm ơn cô đã quyên góp, nhờ có cô mà bọn nhỏ trong viện phúc lợi mới sống tốt được như vậy."

Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn tôi, tôi chợt phản ứng lại, viện phúc lợi này có lẽ là một trong những viện phúc lợi được tôi giúp đỡ. Trước đây tôi nổi tiếng nên kiếm được nhiều tiền, không biết tiêu như thế nào nên mang đi quyến góp hết, không ngờ lại có cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Tôi vội vã xua tay: "Trước đây tôi cũng đến từ cô nhi viện, coi như là trợ cấp cho nhà mẹ đẻ đi."

Nói vậy còn chẳng bằng không nói, mọi người càng kinh ngạc hơn. Miêu Miêu bảo: "Tôi còn tưởng người tốt như Đinh Cốc Xuân thì không biết giận là gì, cả ngày tươi cười, được cưng chiều lắm chứ."

Tôi gãi đầu: "Cũng không phải, tôi được viện trưởng nhặt về vào hôm cốc vũ, cho nên mới đặt tên tôi là Cốc Xuân đó."

Cốc vũ là ngày mưa cuối cùng của mùa xuân.

Là ngày vạn vật sinh trưởng, sinh sôi bừng bừng.

Đám trẻ ở cô nhi viện rất ngoan. Giang Ti Vũ vừa nghe thấy viện trưởng cảm ơn thì rất xấu hổ, bây giờ dứt khoát trốn sang một bên.

Cô ta sợ đám trẻ này không biết điều làm hỏng quần áo đắt tiền của cô ta.

Tôi dựa vào hành lang hoa tử đằng vẽ tranh, xung quanh tôi có rất nhiều trẻ con, chúng đang nhìn tôi tô màu trên tờ giấy trắng.

"Chị ơi, sao bầu trời lại màu vàng?"

Tôi vốn định trả lời một câu triết lý như "bầu trời không quy định là phải màu xanh", nhưng cuối cùng vẫn nói thật: "Bởi vì chị không biết vẽ."

Có người cầm lấy bức tranh của tôi, bàn tay thon dài trắng trẻo, còn có đường gân màu xanh ẩn hiện. Gu thẩm mỹ của Tang Cách đúng là rất tốt, anh tùy tiện vẽ thêm mấy nét, bức tranh vẽ vời linh tinh của tôi cũng được anh cứu về.

Tang Cách biết rõ cách che giấu cảm xúc, cảm xúc mất không chế của anh lúc ở trong nhà tắm đã chẳng thấy đâu, chỉ có đầu ngón tay run lên nhè nhẹ.

"Rõ ràng em nói gia đình của em rất hạnh phúc."

Tôi ngượng ngùng thở dài: "Khi đó là tuổi dậy thì, con gái thường hay nghĩ nhiều, em sợ anh cảm thấy em đáng thương nên mới nói dối, không ngờ anh lại tin là thật. Em không có ý xấu gì đâu."

Anh khẽ hỏi: "Tại sao không tìm anh?"

Anh đang hỏi về bệnh tình của tôi.

Tôi ra vẻ hào phóng nhún vai, cố nén chua xót: "Khi đó chúng ta chia tay đã lâu, em biết anh rất bận."

Tổ chương trình đã ghi hình gần xong rồi nên đang chuẩn bị kết thúc công việc, đều này cũng đồng nghĩa với việc sắp đến lúc chia ly.

Tôi mím môi nói: "Xin lỗi anh."

Đây là lẽ là lần cuối cùng tôi gặp Tang Cách. Bước chân của anh càng ngày càng lớn, không còn là khoảng cách một hai bước mà tôi có thể đuổi theo được nữa.

Chuyện khiến tôi hối hận không có nhiều, nhưng tôi hối hận vì trước đây đã làm phiền anh: "Xin lỗi vì lúc trước luôn làm phiền anh. Nếu được quay trở lại, chắc chắn em sẽ không đồng ý với giáo viên làm bạn cùng bàn của anh đâu. Giáo viên đã đẩy hai chúng ta vào tình cảnh này. Nếu như không có em, cuộc sống cấp ba của anh chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

"Lúc yêu nhau, em luôn cảm thấy không công bằng. Em thích anh nhiều như thế, nhưng anh lại keo kiệt, chỉ thích em có một xíu, sau này chúng ta lại chia tay trong không vui. Thật ra chúng ta chỉ thích hợp là bạn học, bạn bè mà thôi. Lúc em diễn bộ phim đầu tiên là để kéo gần khoảng cách với anh, nhưng không ngờ anh lại tức giận. Em cũng xin lỗi vì trước khi ông nội qua đời lại để ông nhìn thấy tin tức như vậy. Anh có thể nói với em, để em giải thích với ông mà."

Tang Cách im lặng nghe xong mới lên tiếng: "Anh không liên lạc được với em, không gọi được, cũng không hỏi được những người bên cạnh em."

Có lẽ phải nói Tang Cách và tôi không có duyên, lúc tôi nổi tiếng, anh thì đang chuẩn bị kịch bản, kinh phí, lúc anh nổi tiếng thì tôi lại tạm lui về dưỡng bệnh.

Nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa.

Tôi nghĩ, cuối cùng vẫn chúc phúc cho anh: "Thích ai thì phải nắm chặt người đó, đừng để cô ấy chạy mất. Đạo diễn Tang, anh vẫn luôn đứng ở trên đỉnh núi mà."

Từ lúc 17 tuổi, tôi đã thích Tang Cách tỏa sáng giữa đám người.

Bây giờ tôi đã 27 tuổi, nhưng sở thích của tôi vẫn vậy.

Tang Cách, cứ tiếp tục chạy về phía trước nhé.

22.

Số đầu tiên của "Tôi chân thật nhất" đã phát sóng, phản hồi rất tích cực. Chương trình này không có kịch bản vở vẩn, ý chính chỉ gói gọn trong một từ là chân thật.

Nghĩa là cái gì nên cắt hay không nên cắt đều sẽ chiếu.

Chẳng hạn như việc Giang Ti Vũ bảo tôi xách vali, hay như việc cô ta liên tục xụ mặt đối xử khác thường. Tôi nghe thấy Giang Ti Vũ dặn dò tổ đạo diễn cắt cảnh đó đi, không ngờ người ta vẫn chiếu. Cô ta bị lật xe, ngược lại giúp tôi có thêm fan.

Phần bình luận rất thú vị, mọi người còn đu CP của tôi và Miêu Miêu.

"Tại sao Đinh Cốc Xuân cười mà tôi cản thấy vui lây vậy, có cảm giác như mình đã sinh con ấy."

"Con gái vui vẻ của tôi đã về rồi, Giang Ti Vũ khó chịu gì đó lượn đi!

"Tú bà Đinh Cốc Xuân không xin lỗi à, Giang Ti Vũ dẫm lên mặt cô ta là còn nhẹ đấy."

Thật ra chuyện của Giang Ti Vũ ban đầu tôi đã giải thích rồi, chỉ là luôn bị Tống tổng đè xuống, một tay che trời. Cũng may bây giờ vì Tang Cách mà xem như Giang Ti Vũ cãi nhau cắt đứt với Tống tổng kia.

Đoàn đội của Giang Ti Vũ đành phải mượn độ hot của Tang Cách để di dời sự chú ý, nhất là trong chương trình Tang Cách nói người anh thích nhất đang ở đây, đều bị bọn họ nhân cơ hội lăng xê. Nhưng mà đúng là rất có hiểu quả, mọi người rất thích chuyện tình ly kỳ này.

Cho đến khi Tang Cách chưa bao giờ đăng Weibo cập nhật trạng thái.

Tang Cách V: Không thân, đừng cọ nhiệt.

Làn sóng tẩy trắng này giống như người ngã ngựa đổ, nhất là chuyện lần trước Tang Cách gọi điện thoại ở liên hoàn phim, đoàn đội của Giang Ti Vũ lăng xê đến mức cư dân mạng tin là thật, không ngờ chỉ là bú fame cọ nhiệt.

Lúc này, trên mạng đăng tải một đoạn video ghi hình hoàn chỉnh, sự thật tôi cứu Giang Ti Vũ như thế nào rõ ràng rành mạch, cuối cùng sau bao nhiêu năm, sự thật cũng được tiết lộ. Có nhiều người trong giới biết rõ mọi chuyện sôi nổi chia sẻ chứng minh giúp tôi. Lúc đó cô ta giẫm lên tôi như thế nào, bây giờ cũng phải ngã xuống bặm bụi như thế.

Giang Ti Vũ gọi điện cho tôi, giọng nghẹn ngào nghe không còn lảnh lót như ban đầu nữa: "Đinh Cốc Xuân, cô tốt như thế thì giúp tôi đi, cô nói giúp tôi mấy câu, tôi sẽ không thê thảm như vậy."

Tôi im lặng cúp máy.

Trước đây cô ta im lặng như thế nào, bây giờ tôi cũng sẽ trả lại toàn bộ. Thậm chí tôi còn phát tán đoạn ghi âm của Giang Ti Vũ với kim chủ ra ngoài, xem như đổ thêm dầu vào lửa.

Binh bại như núi đổ, scandal về cô ta ngày càng nhiều, không chỉ việc bị đào ra là có kim chủ mà còn có vụ việc giả vờ quyên góp, hủy hợp đồng, bồi thường tiền, coi như không ở lại giới giải trí được nữa.

23.

Trước khi tới bệnh viện kiểm tra, tôi nhận được mấy thùng giấy lớn. Tôi tò mò mở ra, bên trong đều là đồ của Tang Cách, tất cả đều có liên quan tới tôi.

Giống như mở ra một cuốn sổ thời gian về anh.

Bên trong có rất nhiều ảnh, có ảnh tôi chụp chung với anh, cũng có ảnh tôi chụp riêng. Có bức ảnh ghi dòng chữ "hòn than nhỏ" ở phía sau, tôi lật lại xem, quả nhiên là vào năm nhất lúc đi tập quân sự, tôi vượt nghìn cây số xa xôi tới gặp Tang Cách rồi bị chụp lại. 

Tuổi trẻ bất khả chiến bại, đôi mắt sáng long lanh.

Còn có ảnh chụp chung của tôi với ông nội anh, có rất ít ảnh chụp của tôi và anh.

Sau đó đều là ảnh và CD sau khi tôi ra mắt, dù đã chia tay nhưng Tang Cách vẫn sưu tầm ảnh của tôi, giống như làm thế là có thể tham dự vào cuộc đời của tôi vậy.

Nhật ký của Tang Cách đều ở trong này, viết về một thiếu niên quái gở u ám đã giấu một cô gái trong lòng như thế nào. Nhưng có rất nhiều thứ anh không hiểu.

Khi đó, chúng tôi đều ở độ tuổi niên thiếu.

Có một cuốn sách mà cả cuốn trống trơn, chỉ viết một câu: "Năm 17 tuổi này, đóa hoa hướng dương mạnh mẽ xông vào cuộc đời tôi, giống như cơn mưa cuối xuân đến trễ, quanh năm không ngừng, vạn vật đâm chồi nảy lộc."

Có quá nhiều thứ tôi xem không thể hết được. Tôi đi tới bệnh viện kiểm tra trước, kết quả đúng như tôi dự đoán, không tốt, ung thư đã tái phát còn để lại di căn.

Tôi ở lại bệnh viện, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều thứ để giết thời gian.

Lâu rồi tôi chưa nghe tin tức về Tang Cách, tôi nghĩ anh bận rộn về bộ phim mới, không ngờ anh lại mở họp báo tuyên bố rời khỏi giới. Phóng viên hỏi bao giờ anh sẽ trở lại, Tang Cách đã gầy đi nhiều, anh ngước mắt lên: "Nữ chính duy nhất của tôi đang ở trong bệnh viện, khi nào cô ấy khỏi thì tôi sẽ trở lại."

Đạo diễn thiên tài Tang Cách rời khỏi giới khi đang trên đỉnh cao của sự nghiệp làm dư luận dậy sóng.

Dựa vào chương trình tạp kỹ và đoạn phỏng vấn, còn có thêm tiết lộ của người trong ngành, cuối cùng mọi người cũng tìm ra được tôi. Hai cái tên Tang Cách và Đinh Cốc Xuân cùng nhau xuất hiện được mọi người bàn tán thật lâu.

Khoảng thời gian này Tang Cách biến mất là để đi mời chuyên gia nước ngoài cho tôi.

Ngày nào anh cũng túc trực cạnh giường, có những lúc tôi tỉnh lại lúc nửa thêm vẫn thấy anh đỏ mắt nhìn tôi, như thể sợ tôi sẽ chết vào một lúc nào đó.

Tôi chợt nhớ ra, ông nội Tang Cách cũng nằm triền miên trên giường bệnh rồi mất.

Cảm giác đau khổ khi đó anh lại phải trải qua một lần nữa.

Tôi khuyên anh: "Tang Cách, hãy nhìn về phía trước đi."

Anh vùi mắt vào trong lòng bàn tay gầy yếu của tôi, có chất lỏng ấm áp chảy ra, anh khàn giọng nói: "Không được, anh đã bị nhốt ở đây rồi, không thể tiến thêm được nữa."

Tôi lướt thấy đoạn video fan làm trên mạng. Kể từ lúc tôi là người mới rồi sau đó tham gia chương trình tạp kỹ, nụ cười của tôi chưa từng thay đổi. Mọi người biết tôi bị bệnh nên khi xem phụ đề trong đoạn video vô cùng thương cảm.

Trong video, tôi nói hùng hồn: "Tôi hiểu được cuộc sống rồi, bây giờ cho tôi đóng vai một nhân vật sắp chết, có khi lần tới tôi có thể sang Los Angeles nhận giải với đạo diễn Tang đấy."

Tôi không còn nếm được vị giác: "Đạo diễn Tang nấu cơm ngon lắm."

Cuối video là cảnh ở trên bãi biển, ánh lửa hắt lên gương mặt trắng trẻo của tôi, tôi khẽ nói: "Tôi không có nguyện vọng gì, chỉ mong sao, mọi người mỗi ngày đều vui vẻ."

Mọi người, mỗi ngày đều vui vẻ nhé.

Đến đây là hết.

Fan lâu năm và cả người qua đường của tôi đều khóc, có lẽ vì biết tôi sắp chết nên trên mạng không có antifan.

Tôi ngày càng kém tỉnh táo, có một hôm tôi rất muốn ăn quýt, giống như hôm tốt nghiệp năm ấy, tôi nói với Tang Cách rằng mình muốn uống soda nho.

Tang Cách yên lặng nhìn tôi, nói như cầu xin: "Được, anh đi mua. Em đừng ngủ, chờ anh nhé."

Tôi gật đầu.

Tôi biết anh chạy rất nhanh, nhưng tôi không đợi được nữa. Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho số chưa bao giờ gọi được.

Tiếng chuông vừa vang lên đã có người nghe máy.

Tang Cách thở hồng hộc, không biết vì sao lại mang theo cảm xúc lo lăng và hoảng hốt, giọng anh truyền qua loa: "Cốc Xuân, anh sắp về rồi."

Câu tiếp theo, tôi không còn nghe rõ nữa.

Tôi buồn ngủ rồi, nhắm hai mắt lại.

Giống như năm 17 tuổi gặp Tang Cách, anh ở bên tay trái của tôi, vươn tay là có thể chạm đến.

Anh hung dữ nói.

"Đinh Cốc Xuân, đừng nhìn tôi nữa, ngủ đi."

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play