Cốc Vũ Xuân Trì. (02)

9.

Trải qua bữa ăn này, mọi người coi như đã hiểu.

Ở trong lòng Tang Cách, tôi chính là người bị kéo vào danh sách đen. Giới giải trí đều là những người gió chiều nào theo chiều ấy, tôi nhanh chóng bị cô lập.

Cho dù Miêu Miêu tốt bụng muốn giúp tôi thì cô ấy cũng rơi vào tình cảnh xấu hổ, tôi ngại không dám làm ảnh hưởng đến cô ấy, nên chủ động tránh xa cô ấy.

Buổi tối sau khi tắm xong, tôi tháo tóc giả xuống, trên đầu đã mọc những sợi tóc lởm chởm, trông như cỏ non mới nhú. Chỉ cần qua mấy tháng nữa là tôi không cần phải đội tóc giả nữa rồi.

Trên xương quai xanh của tôi có vết để lại khi khám bệnh, còn có vết sẹo phẫu thuật ở ngang bụng.

Tôi nhìn mình trong gương, gầy ốm nhưng đôi mắt sáng ngời.

Tôi vỗ mặt, cười tươi: "Này, Đinh Cốc Xuân."

"Để lại cho mọi người nhiều thứ hơn đi."

Tôi lại uống thuốc, kết quả lăn lộn mãi vẫn không ngủ được nên mặc áo ra ban công hóng gió. Ở xa xa, mặt biển dưới ánh trăng đang gợn sóng, khi gió thổi còn có thể ngửi thấy mùi của biển.

Tôi thả lỏng thần kinh, đang định về phòng nghỉ ngơi thì lại nghe thấy có tiếng nói truyện phía sau.

"Tang Cách, bao nhiêu năm rồi sao anh vẫn chưa quên? Em không tốt chỗ nào chứ?"

Giang Ti Vũ khóc thút thít.

Tay tôi nắm chặt lan can, chỉ trong thoáng chốc đã biết người mà cô ta đang cầu xin là ai. Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng tôi tới đây trước, chỉ là nơi tôi đứng khá khuất, lại có rèm màu trắng che đi nên bọn họ mới không nhìn thấy tôi.

Nếu bây giờ tôi đi ra thì sẽ chạm mặt họ, như thế sẽ càng khó giải thích hơn.

Người kia im lặng thật lâu mới đáp lại hai chữ: "Xin lỗi."

Không biết Giang Ti Vũ đã làm gì để tạo ra mối quan hệ yêu hận tình thù này, nhưng cũng chẳng liên quan gì tới tôi.

Chờ đến khi tiếng bước chân rời đi vang lên, tôi lại đợi thêm một lúc nữa, khi mọi thứ đều trở nên yên tĩnh thì mới rón rén chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của Tang Cách.

Anh dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc giống như một tia lửa, nhìn tôi.

Hóa ra anh đã phát hiện ra tôi rồi.

Nhưng câu đầu tiên tôi thốt ra lại là: "Anh hút thuốc?"

Rõ ràng anh rất ghét những người hút thuốc uống rượu.

"Con người rồi sẽ thay đổi." Anh nhếch miệng, không biết là đang châm biếm ai.

10.

Con người rồi sẽ thay đổi.

Nhưng từ lần đầu tiên tôi gặp Tang Cách, tôi đã tin anh sẽ mãi sạch sẽ thuần khiết.

Đó là cảm xác chua xót không thể nói nên lời.

Tang Cách chuyển trường vào năm lớp 11, vừa mới chuyển đến, thông tin về anh đã lan ra khắp toàn trường, mọi người nói anh đẹp trai cao ráo. Lúc đó tôi rất thích cười, được mọi người yêu quý nên cả ngày tươi cười hớn hở, chuyện xấu không bao giờ đổ lên đầu tôi. Giáo viên chỉ vào tôi rồi giao bạn học mới cho tôi, nói.

"Đinh Cốc Xuân." Tôi vừa mới ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đen láy của bạn học mới, mắt một mí, trông có vẻ uể oải.

"Đây là bạn cùng bàn mới của em, giúp đỡ bạn ấy nhé."

Tôi hưng phấn đứng dậy.

Giáo viên nói Tang Cách có hơi kỳ lạ.

Sau này, tôi cảm thấy giáo viên nói giảm nói tránh quá rồi, đâu chỉ là "có hơi" đâu.

Trông anh cao gầy, mắt một mí, làn da trắng trẻo. Tôi nghĩ, với gương mặt này thì không có ai cô lập anh được, chắc chắn anh sẽ rất nổi tiếng, được mọi người chào đón nhiệt tình.

Sau đó tôi phát hiện mình sai rồi. Mặc dù Tang Cách trông đẹp trai cũng tính tình không hề tốt. Không phải mọi người cô lập anh mà chính anh cô lập cả thế giới.

Trong thế giới này, sẽ có một người tỏa sáng như ánh mặt trời, ví dụ như tôi.

Khi đó cả người Tang Cách toàn là gai, ai tới gần là chảy máu, chỉ có da tôi dày.

Tang Cách lạnh mặt với tôi một năm nhưng không thể làm được tôi, chắc anh cũng không ngờ Đinh Cốc Xuân không phải là một người biết nhìn sắc mặt của người khác. Thật ra tôi cũng chẳng có ý gì, chỉ muốn làm anh vui vẻ hơn thôi.

Tôi đối xử với tất cả những người xung quanh đều như vậy, hi vọng mỗi ngày bọn họ đều vui vẻ.

Nhưng Tang Cách thì khá đặc biệt.

Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết sự đặc biệt đó xuất phát từ cái gì.

Cho đến một ngày, có người đố tôi, đánh cược xem Tang Cách có bao nhiêu sợi lông mi. Nhân lúc Tang Cách ngủ trưa tôi đã đếm số lông mi của anh, lông mi anh vừa dài vừa dày, sống mũi thẳng tắp.

Một sợi hai sợi ba sợi.

Bốn sợi năm sợi sáu sợi.

Tôi đếm từ từ nhưng mãi không đếm được, lại phải đếm lại từ đầu. Tang Cách đang ngủ trưa bỗng giơ tay lên che mắt tôi: "Đừng đếm nữa, ngủ đi."

Giọng của thiếu niên khàn khàn, lòng bàn tay ấm nóng.

Một nhịp hai nhịp ba nhịp.

Bốn nhịp năm nhịp sáu nhịp.

Tôi chợt nhân ra đây là tiếng tim đập nhanh của mình, kể từ lúc đó, mọi thứ không thể quay trở lại được nữa.

11.

Sau khi Tang Cách chuyển trường thì ở với ông nội. Sau này tôi mới biết vào năm anh 17 tuổi, ba mẹ anh đã qua đời trong một vụ tai nạn, anh chỉ còn người thân duy nhất là ông. Đó là lý do khiến anh trở nên lạnh lùng.

Tang Cách học giỏi, giáo viên bảo anh dạy kèm cho tôi. Vậy mà anh cũng không từ chối, cho nên sau khi tan học, tôi sẽ tung tăng theo anh về nhà.

Ông nội anh rất quý tôi, lén cho tôi xem ảnh hồi bé của Tang Cách, trông anh xinh đẹp như một con búp bê sứ. Ông nội đối xử với tôi còn tốt hơn cả anh, ông nấu mì cho tôi còn cho thêm một quả trứng, mặc dù Tang Cách không nói gì nhưng lại giận dỗi trong lòng.

"Ông nội ơi ông nội, sao ông thích cháu vậy ạ?" Tôi che mặt hỏi.

Ông nội cười tủm tỉm nói: "Bà nội Tang Cách luôn mong có cháu gái, ông thấy hai ông cháu mình có duyên, hơn nữa, Tang Cách nó thích cháu."

Thiếu niên vẫn luôn dỏng tai nghe bỗng nhiên bị sặc, tai đỏ bừng.

Tôi nghi ngờ nhìn anh, lại bị Tang Cách hung dữ mắng: "Ăn cơm đi."

Tôi chẳng hiểu gì, đành phải cười ngờ nghệch.

Thật ra tôi biết ông nội chỉ nói bừa thôi. Anh thích tôi là bởi vì sau khi chơi cùng tôi, anh đã mở lòng, quen thêm vài người bạn mới. Tôi từ người bạn duy nhất trở thành một trong những người bạn của anh, tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Thật ra, tôi rất thích nhìn dáng vẻ anh cười dưới ánh mặt trời.

Nhưng chênh lệch giữa tôi và Tang Cách quá lớn, sau khi thi đại học lại càng rõ hơn. Trường đại học top đầu mà anh thi đỗ không chỉ cách trường của tôi hàng nghìn km về mặt địa lý mà còn về mặt xã hội. Anh đi quân sự muộn hơn tôi, tôi phơi đen thành than mà còn lặng lẽ dành thời gian ngồi mấy tiếng trên tàu cao tốc để đi tìm anh.

Đại học quá lớn, tôi không tìm thấy anh nên kéo một người hỏi thăm: "Bạn biết Tang Cách ở khoa đạo diễn không?"

Bạn nam đó lại lẩm bẩm: "Lại một người nữa tìm Tang Cách, ở kia đúng không?"

Tôi nhìn theo hướng bạn ấy chỉ, có một nhóm học sinh nam đúng lúc đi về phía tôi, người cao lớn gầy gò ở giữa chính là Tang Cách. Mọi người trên đường đều đang lén nhìn anh.

Người luôn vô tâm không phổi như tôi không hiểu sao tim lại đập nhanh, mãi sau tôi mới biết cảm giác này chính là xấu hổ.

Tôi dừng một chút mới vẫy tay, gọi to tên của anh: "Tang Cách!"

Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên không dám tin. Dù sao tối qua lúc tôi gọi cho anh vẫn còn cách xa cả nghìn cây số. Đôi mắt của anh rất sáng, khoảnh khắc tiếng ve kêu inh ỏi, tôi mới nhận ra tôi không bao giờ có thể thân thiết với anh được nữa.

Tôi thích Tang Cách.

Nhưng không thể bỏ qua cách anh đối xử lạnh nhạt với tôi, bỏ qua sự chênh lệch giữa hai chúng tôi, bỏ qua sự thật rằng tôi chẳng liên quan gì tới Tang Cách.

12.

Tang Cách vừa mới đi tập quân sự về, đang chuẩn bị đi ăn nên tiện thể dẫn tôi theo. Lúc vào quán ăn gần trường, các đàn anh đàn chị cùng câu lạc bộ của Tang Cách lại đến, bàn chật ních người.

Tôi không hòa nhập được vào câu chuyện của họ, chỉ biết cười, những thuật ngữ chuyên nghiệp của họ tôi nghe không hiểu. Ba mẹ của Tang Cách đều là nhà nghệ thuật, anh sinh ra chính là để làm đạo diễn. Mặc dù vừa mới nhập học nhưng anh đã là trung tâm của cả cái bàn này.

Chỉ cần anh muốn thì anh luôn luôn tỏa sáng.

Tang Cách gắp quá nhiều đồ ăn cho tôi, tôi cúi xuống ăn.

Có người nhìn tôi, hỏi đùa: "Tang Cách, bạn gái à?"

Tang Cách phủ nhận, thờ ơ nói: "Bạn học cấp ba."

Được rồi, đúng là khác biệt quá xa. Tôi và Tang Cách thậm chí còn không phải là bạn bè.

Có đàn chị thích Tang Cách vờ như vô tình hỏi tôi: "Em học ở đại học F đối diện à?"

Đó cũng là ngôi trường danh tiếng có tuổi đời hàng trăm năm, nhưng tôi không phải. Tôi lắc đầu nói tên trường mình. Chị ấy lại thả lỏng, ánh mắt nhìn tôi không có chút đề phòng hay uy hiếp gì.

Ăn xong, tôi no căng bụng, còn phải đi tàu cao tốc.

Tang Cách nhíu mày: "Trễ thế này rồi còn muốn bắt xe?"

"Ngày mai có tiết."

Tang Cách khó tin nhìn tôi, có lẽ không hiểu vì sao tôi lại vượt ngàn cây số tới đây gặp anh chỉ trong một ngày nghỉ. Tôi xấu hổ cúi đầu.

Tang Cách đưa tôi đến cổng nhà ga.

Thật ra bữa cơm này rất đáng giá, thấy Tang Cách quen được nhiều bạn như vậy thì tôi an tâm rồi. Tôi và anh không phải là người cùng một thế giới, sau này, chắc có lẽ tôi sẽ không liên lạc với anh. Cứ như vậy, tình cảm này sẽ mau chóng biến mất thôi.

Lần này chào tạm biệt có thể là đường ai nấy đi.

"Lần sau đừng tới nữa." Tang Cách nhìn đỉnh đầu của tôi, thở dài.

Tôi nhìn chằm chằm mũi chân mình: "Được."

"Đến lượt tôi đi tìm cậu." Tang Cách nói.

Tôi nghĩ mình nghe lầm, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tình cờ chạm mắt với anh. Vẻ mặt Tang Cách vẫn lạnh lùng nhưng mặt lại đỏ lựng, đỏ từ cổ đến tận mang tai.

"Đinh Cốc Xuân, yêu đương không?"

Tôi choáng váng, nhưng tay lại nhanh hơn lý trí, tôi kéo cổ anh rồi kiễng chân lên hôn anh.

Còn lạnh hơn cả bạc hà.

Cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng những ký ức đó đã sớm biến mất cùng với mùa hè rồi.

Bây giờ, trước mặt tôi không phải là Tang Cách của trước kia.

13.

Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý gặp Tang Cách khi tham gia chương trình này.

Tôi nghĩ chúng tôi chia tay trong hòa bình thì tệ nhất sẽ trở thành người xa lạ, nhưng không ngờ anh không nể mặt tôi, tất cả mọi người cũng không nể mặt tôi.

Đây vốn là một chương trình tạp kỹ chậm rãi, tập một cũng chỉ dẫn mọi người đi tìm hiểu về phong tục tập quán nơi đây.

Hôm nay chương trình cho mọi người ra biển.

Tổng cộng có ba chiếc xe, hai chiếc xe đã đủ người, còn chiếc thứ ba chỉ có Tang Cách.

Đáng tiếc là đạo diễn Tang có tính tình cổ quái, không thích ngồi chung xe với người khác. Chiếc xe phía trước hạ cửa sổ xuống, Giang Ti Vũ để lộ đôi mắt biết cười, ánh mắt cô ta như muốn nói: Đinh Cốc Xuân, cô cũng có ngày này.

Khác hẳn so với dáng vẻ tối qua khóc sướt mướt của cô ta. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tôi làm phật ý cô ta ở chỗ nào.

Tôi thở dài, nghĩ thầm xem nên đi ra biển như thế nào.

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh tôi, Tang Cách đeo kính râm, giọng trầm thấp: "Lên xe."

Giang Ti Vũ bỗng mở to hai mắt, kinh ngạc, vẻ mặt khó coi.

Tang Cách thấy tôi im lặng thì có vẻ không kiên nhẫn, trước khi mặt anh biến sắc thì tôi nhanh chóng leo lên ghế phụ, cũng không thèm quan tâm xem vẻ mặt Giang Ti Vũ sặc sỡ như thế nào.

Trên xe của Tang Cách không có anh quay phim, chiếc camera duy nhất còn bị anh lấy áo che lại. Anh chở tôi đi dọc theo bờ biển, cách xa những người phía sau.

Có đôi lúc tôi không hiểu nổi Tang Cách, người không thích bị quay như anh tại sao lại nhận chương trình này.

Con đường thênh thang yên tĩnh, gió biển gào thét, ánh mặt trời hắt xuống.

Tôi ngẩng đầu, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp hắt lên mặt.

Từ lúc xuất viện tới nay, tôi cảm thấy mỗi giây mỗi phút được sống đều vô cùng hạnh phúc.

Nhưng chúng tôi không nói gì thì cũng rất xấu hổ. Ông nội của Tang Cách cũng rất thích phơi nắng. Từ lúc tôi bắt đầu bận rộn với công việc, sau này lại bị bệnh thì mấy năm rồi, tôi chưa gặp ông nội anh.

Tôi do dự hỏi: "Tang Cách, ông nội có khỏe không?"

Chiếc xe đang chạy bon bỗng phát ra tiếng phanh xe chói tai, tôi ngả người về đằng trước nhưng được dây an toàn kéo lại, khiến tôi suýt nữa buồn nôn.

Tôi quay đầu đang tính hỏi thì lại hét lên.

Tang Cách lại tiếp tục giẫm chân ga, lần này là bão táp, tiếng động cơ vang vọng cả con đường. Tóc dài đập vào mặt tôi, ngay cả gió cũng trở nên gai góc.

Con người tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cảm giác mất trọng lượng, Tang Cách cũng biết điều đó.

Anh nghiến chặt răng, nghe thấy tiếng la hét của tôi cũng không dừng lại.

Chưa bao giờ tôi nhận thức rõ ràng như vậy.

Tang Cách hận tôi.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước bãi biển.

Tôi thất thiểu cởi dây an toàn, mở cửa lao thẳng ra lề đường nôn ra, mặt trắng bệch ngồi nghỉ một lúc mới run rẩy ngẩng lên, Tang Cách đứng ở vị trí ngược sáng trước mặt tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh.

"Ông nội tôi chết rồi." Anh lạnh lùng nói, "Tin cuối cùng ông xem trước khi mất là scandal của cô."

Rõ ràng Tang Cách mới là người đang đứng, nhưng trông anh giống như đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi.

Tôi không đứng dậy nổi.

Dù nghĩ như thế nào tôi cũng không hiểu, tôi và Tang Cách, hai chúng tôi vốn tốt đẹp như vậy, sao lại thành ra thế này?

14.

Tôi nghĩ tôi và Tang Cách chia tay trong hòa bình.

Không có xích mích, không có cãi nhau, chắc đây cũng là một minh chứng cho việc tình cảm không sâu đậm.

Lúc đại học, bạn cùng phòng ai cũng biết tôi có người bạn trai tuấn tú giỏi giang, sau khi nhìn thấy ảnh của Tang Cách họ còn không nên nên lời, chẳng hiểu vì sao lại thở dài thay tôi.

Tôi biết ý của họ, không phải là do tôi không tốt, mà là do Tang Cách quá tốt.

Tốt đến mức, tôi luôn cảm thấy anh không thích tôi nhiều như tôi thích anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn.

Cho nên khi lên năm hai, khi trường tổ chức buổi tuyển chọn vai nữ chính cho bộ phim thanh xuân vườn trường, tôi đã rất dũng cảm đi đăng ký. Không ngờ đạo diễn lại chọn trúng tôi, nói nụ cười của tôi có sức hút.

Tôi cũng không nghĩ nhiều. Tôi chỉ nghĩ có thể đến gần Tang Cách hơn một chút.

Biết đâu có ngày lại được làm nữ chính của anh thì sao?

Tôi chờ đến ngày sinh nhật anh sẽ nói cho anh biết, tạo cho anh một bất ngờ.

Phim truyền hình cũng lấy cảnh ở trường chúng tôi, không ngờ lại có cảnh hôn. Nam chính vừa chạm tay vào tóc tôi, tôi đã nghe thấy tiếng gọi cố nén giận: "Đinh Cốc Xuân!"

Tôi quay đầu, nhìn thấy Tang Cách đứng trong đoàn người, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy anh. Mặc dù anh nói sẽ đến tìm tôi, nhưng anh chưa tới một lần nào, kết quả lần này tới lại gặp phải chuyện này. Sự ngạc nhiên trong mắt tôi biết thành chột dạ. Tôi biết mình xong rồi nên thấp thỏm cả buổi, NG đến mức đạo diễn không thể nhìn được nữa, bảo tôi đi nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái.

Tôi đã nghĩ sẵn trong đầu xem nên giải thích với Tang Cách như thế nào.

Kết quả thứ tôi nhận được là ánh mắt lạnh như băng của anh, anh hỏi: "Muốn nối tiếng tới vậy sao?"

Giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt.

Có lẽ trước đây tôi luôn vô tâm không phổi trước mặt Tang Cách, cho nên anh không biết tôi cũng biết khó chịu. Tôi chớp mắt, cố nén nước mắt ngược vào trong, nói:

"Ừ, em muốn nổi tiếng."

Anh quay người trở lại ga tàu cao tốc. Bạn cùng phòng của tôi không xem trọng mối quan hệ này là đúng, từ lúc bắt đầu, tôi và Tang Cách đã không bình đẳng. Tôi gửi tin nhắn cho anh, anh bận rộn rất ít khi trả lời. Ở trường đại học của anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng tôi lại được các cô gái theo đuổi anh gọi điện khiêu khích. Bạn học của anh dù không nói gì nhưng cũng cảm thấy tôi không xứng với anh.

Không ngờ sau này nhờ bộ phim ấy mà tôi trở nên nổi tiếng, tôi trở thành người bận rộn, bận đi đóng phim, bận lịch trình, có rất ít thời gian làm phiền Tang Cách.

Có những lúc tôi lướt lịch sử trò chuyện mới nhận ra đã hai tuần chúng tôi chưa nói chuyện với nhau.

Có một khoảng thời gian, tôi bị dính scandal, nhưng thực chất là bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn.

Tôi không nhận được cuộc gọi nào từ Tang Cách.

Tin nhắn cuối cùng mà tôi nhận được từ anh chính là: Chia tay.

Chỉ có hai chữ ấy. Tang Cách chặn mọi phương thức liên lạc của tôi, tôi cũng không tìm được anh.

Thật ra ban đầu, tôi vào giới giải trí là để gần anh thêm một chút, nhưng không hiểu sao lại ngày càng cách xa.

15.

Hóa ra vào lúc tôi có scandal, ông nội của Tang Cách đã qua đời. Ông nội gọi điện cho tôi, không nhắc gì đến ông mà chỉ hỏi tôi và Tang Cách đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng lại do dự, không nói được gì hết.

Tôi luôn có cảm giác ông nội còn đang nấu trà, hỏi tôi và Tang Cách có ăn trứng đường đỏ không. Tang Cách không bao giờ ăn, tôi ăn một mình hai quả.

Tôi vừa mới nôn xong, cảm giác áy náy lại giày vò trái tim tôi, tôi cảm giác bụng dưới mình lại bắt đầu đau.

Tôi mím môi nói: "Xin lỗi."

Xin lỗi vì lúc trước tôi không thể ở bên cạnh Tang Cách, xin lỗi vì tôi đã không giải thích rõ ràng với ông nội.

Anh cười giễu: "Ông nội ốm đau trên giường, scandal của cô được đăng lên báo, ảnh cùng ra khỏi khách sạn với nghệ sĩ nam bị người ta chụp lại. Đinh Cốc Xuân, đúng là cô nên xin lỗi."

Chuyện này rất khó giải thích. Sau khi gặp chuyện tôi đã từng gọi điện giải thích với Tang Cách, nhưng đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất.

Anh cũng không muốn nghe nữa.

Tang Cách dừng lại, nhìn tôi đang ngồi co rúm trên mặt đất vì khó chịu, ánh mắt anh hờ hững, không nói gì quay đi.

Anh không nhìn thấy mặt tôi đã trắng bệch giống như tờ giấy.

Tôi nhìn bóng dáng Tang Cách, bỗng nhiên thấy hơi may mắn, may mắn vì Tang Cách đã chia tay tôi từ lâu.

Nếu không, anh vừa mới mất ông nội đã phải tiễn tôi đi.

Như vậy thì thật tàn nhẫn.

16.

Trước camera, ít nhất tôi vẫn còn chuyên nghiệp, tôi cúi đầu, nụ cười lại hiện trên gương mặt.

Tang Cách không ở đây, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Mặc dù Tang Cách có thành kiến với tôi, mà mọi người gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng cũng không chịu nổi cách tôi nói ngon ngọt mà lại chăm chỉ cần mẫn, trước sau bận rộn dựng lều nướng thức ăn, hơn nữa tôi còn có thiên phú đóng phim hài nên bầu không khí được tôi dẫn dắt trở nên nóng bừng.

Miêu Miêu nói: "Nụ cười của Cốc Xuân đúng là thần kỳ, cảm giác như mình nuôi lớn một cô con gái vậy."

Đó cũng là nguyên nhân người qua đường có thiện cảm với tôi, nếu không vì chuyện của Giang Ti Vũ và lần đó tôi bị bệnh, thì chắc bây giờ tôi đã nổi tiếng lắm rồi.

Khi lửa trại đốt lên, bầu trời đã chuyển sang màu xanh nhung. Gió biển nổi lên, có người cầm đàn ghita bắt đầu hát, cảm giác rất khoan khoái.

Có người chậm rãi đi dọc theo bờ biển quay về, sóng biển dịu dàng vỗ vào bàn chân ướt nhẹp của anh.

Tang Cách đã trở lại, còn ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi cứng người, nhưng vẻ mặt của anh rất bình thường, không biết là đã nghĩ thông điều gì mà gương mặt không còn vẻ u ám nữa. Anh lấy vỏ sò ra đặt trước mặt mọi người: "Cho mỗi người một cái, vừa mới nhặt được."

Những vỏ sò và con ốc xà cừ này rất đẹp, tôi sợ Tang Cách lại giở hành vi ấu trĩ gì đó nhắm vào tôi.

Cuối cùng, anh đưa hết cho tôi. Mỗi người một cái, còn đâu là của tôi hết. Tôi kinh ngạc nhìn anh, mặt anh nghiêng đi, thản nhiên như kiểu chỉ là tiện tay vậy.

Có chị gái ảnh hậu véo mặt tôi, nhét cho tôi mấy xiên thịt: "Làm diễn viên cũng không thể gầy như thế chứ, Đinh Cốc Xuân."

Thật ra tôi không ăn được đồ dẫu mỡ, quen ăn thanh đạm rồi.

Tôi mỉm cười, kết quả trước mặt lại có thêm nhiều thức ăn.

Giang Ti Vũ cũng đi tới phát cho mỗi người một cây đũa phép thuật, nói là dùng để cầu nguyện.

Mọi người đều là những người lăn lộn trong giới giải trí, không ngờ lại thích thú với những món đồ trẻ con này. Ai nấy đều đang cầu nguyện, nào là mong cho năm nay phát tài, phim mới sẽ hot. Ngay cả Tang Cách cũng cầm đũa, nhưng không nghe rõ anh ước cái gì.

Chỉ có tôi cúi đầu nhìn mọi người.

Miêu Miêu hỏi tôi: "Không có nguyện vọng gì sao?"

Lửa trại bùng lên, tôi nhìn thấy trên gương mặt ai cũng hiện vẻ vui sướng, ngay cả ánh mắt Tang Cách nhìn tôi cũng dịu dàng.

Tôi nói: "Vậy hy vọng mọi người ngày nào cũng vui vẻ."

Mỗi ngày đều vui vẻ.

Không còn gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play