Cốc Vũ Xuân Trì. (01)
Trong lúc xếp hàng ở bệnh viện chờ tái khám, buổi phát sóng trực tiếp trao giải của đạo diễn nước ngoài được chiếu trên màn hình lớn.
Tới lúc cảm ơn, anh không nói gì mà gọi điện thoại trước mặt toàn thế giới.
Sau đó, điện thoại của tôi reo lên...
1.
Tôi siết chặt tờ giấy đăng ký, gió lạnh thổi qua làm run cả người, bụng dưới đau âm ỉ.
Xuất viện ba tháng, nay tôi tới bệnh viện kiểm tra lại.
Nhưng không ngờ ở đâu cũng gặp được anh.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên màn hình lớn đang chiếu buổi liên hoan phim trực tiếp tại nước ngoài, gương mặt của thanh niên người Trung cầm cúp vàng trên màn hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Là đạo diễn thiên tài Tang Cách, vừa ra mắt đã đứng ở trên đỉnh núi, mấy năm nay nhờ vào bộ phim “Xuân sinh” mà gặt hái được vô vàn giải thưởng trong nước, bây giờ lại giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất ở liên hoan phim nước ngoài.
Đã rất lâu rồi không có đại diện người Trung nào bước lên sân khấu này, mười phút trước, ngay cả màn hình lớn ở bệnh viện cũng đổi sang phát sóng trực tiếp.
Cả nước cùng chú ý, cùng hưởng chung vinh dự với anh.
Tang Cách vẫn rạng rỡ và quyến rũ giống như trong trí nhớ của tôi.
"Nền điện ảnh nước ta cuối cùng cũng đạt được thành tựu này, thật vinh dự, tôi không còn cảm thấy đau nữa luôn."
"Tang Cách đã giỏi thì chớ, đẹp trai còn không thua kém gì mấy ngôi sao nam trong giới giải trí."
"Này, im lặng, Tang Cách sắp phát biểu rồi."
Mọi người ai cũng hồi hộp, ngừng thở nghe anh phát biểu lời cảm ơn. Tôi ngẩng lên nhìn màn hình, Tang Cách dưới bao nhiêu ánh đèn chiếu vào im lặng không nói gì. Anh lấy điện thoại ra, cho đến khi anh áp điện thoại lên tai, tôi mới dám tin anh đang gọi điện thoại trước mặt toàn thế giới.
Ngay trong lúc phát biểu lời cảm ơn của mình.
Sau đó, điện thoại đặt trên đầu gối của tôi vang lên. Là một dãy số lạ từ nước ngoài.
Trong lòng tôi đột nhiên có suy nghĩ vớ vẩn.
Mọi người xung quanh cũng quay lại, khó tin, vẻ mặt lạ lùng lẩm bẩm quay đi: "Trùng hợp ghê."
Đúng vậy, đến tôi còn nghĩ là Tang Cách gọi điện cho tôi mà.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run rẩy. Đứa trẻ ngồi bên cạnh vung tay làm di động của tôi xuống đất. Tiếng chuông làm ảnh hưởng đến nhiều người, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt không vui. Tôi mím môi, cuống quýt cúi xuống nhặt.
Lúc sắp cầm được điện thoại thì đứa trẻ đột nhiên cởi mũ của tôi ra, đầu tôi chợt lạnh cóng.
Tiếng chuông ngừng lại, trên màn hình hiển thị có cuộc gọi nhỡ.
Lời đứa trẻ nói ra thật ngây thơ tàn nhẫn: "Chị ơi, sao chị không có tóc? Trông đáng sợ quá."
Sàn nhà phản chiếu hình ảnh da đầu trọc lóc hơi xanh của tôi, đúng là không có tóc, đúng là trông rất đáng sợ. Tôi lại ngẩng đầu, người thanh niên trên màn hình lớn đã phát biểu, vẻ mặt lạnh lùng.
Lộng lẫy như những ngôi sao, là trung tâm thế giới, đó là cuộc đời của Tang Cách.
Đến tên tôi được gọi: "Số 86, Đinh Cốc Xuân, phòng khám bệnh số 3."
Tôi lên tiếng. Đây chính là tôi.
2.
Kết quả kiểm tra không tệ, coi như là tin tốt duy nhất trong khoảng thời gian này.
Tôi nằm trên sô pha xem video được cắt ra. Từ lúc Tang Cách giành được giải, trong vòng nửa tháng, trên các nền tảng đều là tin về anh.
Phóng viên ùa ra sân bay vây quanh Tang Cách, nhưng anh chưa bao giờ trả lời câu hỏi của bọn họ.
"Đạo diễn Tang, cuộc gọi mà bao nhiêu người nhìn thấy đó là anh gọi cho ai vậy?"
Anh được các vệ sĩ mặc đồ đen bảo vệ, lần đầu tiên quay đầu lại trả lời. Anh đeo kính nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt trông như thế nào, nhưng môi cười chế giễu.
Tang Cách nói: "Người mà tôi ghét nhất."
Vào lúc cảm ơn lại gọi điện cho người mình ghét nhất.
Ai cũng thấy có điều bất thường.
Trong giới nhanh chóng có người đồn tin Tang Cách vừa yêu vừa hận người kia, đó là Giang Ti Vũ, tiểu hoa đán ở tuyến hai, hai người này quen biết nhau từ thời đại học, yêu hận tình thù giữa họ có thể làm thành một bộ phim dài 80 tập.
Tôi bấm vào lịch sử trò chuyện, ngây ngẩn nhìn vào số điện thoại nước ngoài gọi nhỡ ấy.
Ngày hôm đó sau khi rời khỏi phòng khám bệnh, tôi đã gọi lại rất nhiều lần vào số này.
Nhưng không có ai nghe máy, chắc là số điện thoại lừa đảo thôi.
3.
"Giang Ti Vũ coi như gặp vận may, có quan hệ với Tang Cách cũng đủ để cô ta tự có tài nguyên rồi."
Người đại diện của tôi là chị Lưu khó chịu kéo rèm ra, ánh mặt trời lọt vào trong mắt tôi.
Trên hot search lại đang có từ khóa mới, #Giang Ti Vũ Đinh Cốc Xuân, bấm vào xem thì toàn thấy mọi người chửi mắng. Giang Ti Vũ giẫm lên tôi để leo cao, tôi ra mắt từ hồi đại học, lúc đầu diễn phim thanh xuân vườn trường, sau không biết thế nào lại nhầm đường trở thành diễn viên hài.
Giống như kiểu nhân dân cả nước vừa nhìn thấy ảnh tôi là sẽ cười ấy.
Cho đến khi tôi cứu Giang Ti Vũ bị chuốc thuốc ở tiệc rượu, video quay lén bị tung ra, biến thành tôi dâng đàn em cho mấy ông chủ lớn trong giới. Trước đây mọi người đều vui vẻ gọi tôi là con gái, sau chuyện này, mọi người đều gọi tôi là tú bà.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Giang Ti Vũ không hề lên tiếng nói một câu, cũng không hề giải thích giúp tôi.
Ngược lại biến thành nhân vật người bị hại hoàn hảo, nhờ thế mà có được mấy bộ phim, từ người mới trở nên nổi tiếng.
Lúc đó trùng hợp tôi mắc bệnh, tạm thời rút khỏi giới, lại bị người ta mắng chửi gửi hoa tang đến nhà. Chị Lưu thương tôi, mắng cư dân mạng thất đức, tôi cười trêu: "Không sao đâu chị, vòng hoa này cũng tiết kiệm tiền cho em mà."
Lúc đó tôi nghĩ mình sắp chết, không ngờ vẫn còn sống đến tận bây giờ.
Sau khi rụng tóc, dáng người tôi gầy gò, không cười nổi.
Nhưng vẫn còn sống.
Nhờ độ thảo luận về Giang Ti Vũ tăng lên mà đoàn đội của cô ta lại mang tên tôi ra quất xác.
"Đinh Cốc Xuân tưởng mình rút khỏi giới là xong chuyện à? Cút ra đây xin lỗi đi."
"Con mẹ tú bà Đinh Cốc Xuân, lúc trước dám bắt nạt con gái tao là người mới. Buồn nôn."
"Đinh Cốc Xuân vẫn còn sống à?"
Tất cả đều nói trên Siêu thoại của cô ta.
Nhờ đó mà độ thảo luận của tôi không ngừng tăng lên, bỗng nhiên có một từ màu đỏ dâng lên vị trí hot dẫn đầu, #chương trình tạp kỹ của Tang Cách.
4.
"Tôi chân thật nhất" là chương trình tạp kỹ quan trọng được chuẩn bị từ năm ngoái, bây giờ chương trình lên hot search vì nghe nói có Tang Cách tham gia.
Đạo diễn thiên tài Tang Cách cực kỳ bí ẩn, dù hai ngày qua độ nổi tiếng của anh tăng vọt nhưng cũng không thể đào thêm thông tin về anh.
Trên mạng đồn anh không chỉ tham gia chương trình này mà sẽ chọn diễn viên mới cho bộ phim điện ảnh sắp tới của mình trong dàn khách mời.
Vì thế mọi người tranh nhau đi giành vị trí khách mời này.
Chị Lưu nhìn miếng bánh chương trình tạp kỹ này, thở dài sâu kín: "Nếu em có thể tham gia chương trình này thì chắc cũng tẩy trắng lật mình được."
Tôi và chị ấy cùng cười.
Bây giờ tôi trở lại cũng không nhận được một quảng cáo chứ đừng nói là tham gia chương trình tạp kỹ.
Sẽ không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Tư bản chẳng bao giờ làm từ thiện đâu.
5.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống thật rồi.
Tôi đang đứng trước căn biệt thự bên bờ biển sẽ quay chương trình "Tôi chân thật nhất", cơ mà vẫn không dám tin.
Tôi đội tóc giả, trang điểm nên nhìn qua cũng chỉ thấy gầy hơn trước kia.
Trước khi đi chị Lưu đã nói với tôi phải tìm cơ hội để trở mình, thật ra với tôi mà nói, tẩy trắng hay không không quan trọng. Tôi chỉ muốn sống, mang lại niềm vui cho mọi người mà thôi.
Đối mặt với chiếc máy quay đã lâu không nhìn thấy, tôi vừa nở nụ cười vui vẻ đặc trưng của thiếu nữ.
Anh quay phim đột nhiên chuyển hướng quay phía sau tôi.
Tôi quay đầu, nụ cười đông cứng trên mặt.
Tang Cách và Giang Ti Vũ đến cùng nhau, gió biển thổi bay vạt áo của họ. Tang Cách đã hoàn toàn trưởng thành, mặt mày anh tuấn.
"Tang..." Tôi vừa mới thốt ra một chữ thì ngừng lại.
Anh và Giang Ti Vũ đi lướt qua tôi.
Không thèm liếc tôi lấy một cái.
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân mình, chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này.
May mắn vì anh luôn luôn tỏa sáng, luôn luôn hấp dẫn.
Khiến cho tình cảnh u ám của tôi không còn khó xử nữa.
"Cô." Giang Ti Vũ đột nhiên quay lại, chỉ vào vali hành lý của mình ở phía sau, nói với tôi, "Mang lên phòng cho tôi đi."
Tôi quay đầu lại nhìn, Giang Ti Vũ mỉm cười gọi tôi: "Đúng, là cô đó, Đinh Cốc Xuân."
Mấy năm nay cô ta đi theo con đường của em gái ngọt ngào ngây thơ, nhưng lại không thèm giả vờ trước mặt tôi.
"Giang Ti Vũ, đang phát sóng trực tiếp đấy." Tôi khẽ nói.
Vẻ mặt cô ta thay đổi dữ dội, lập tức đổi thành nụ cười ngọt ngào như mọi ngày, chắc là đang nghĩ cách gì đó để thay đổi tình thế nên lo lắng đến mức màu môi trắng bệnh.
Tôi chậm rãi nói thêm một câu: "Lừa cô thôi."
Thay đổi xoành xoạch, Giang Ti Vũ bị trêu nên uất ức trong lòng, quay đầu lại thấy Tang Cách không chờ mình mà đã đi xa thì bực bội kéo vali đuổi theo.
Chương trình mời tôi chỉ đơn giản là vì nghĩ ân oán giữa tôi và Giang Ti Vũ có thể mang lại chủ đề thảo luận và độ nổi tiếng cho chương trình.
Tôi làm vậy cũng coi như là đáp ứng mong muốn của chương trình này.
6.
Sau khi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng mà chương trình sắp xếp, tôi tình cờ gặp Tang Cách, anh ở đối diện phòng tôi.
Anh vừa mới gội đầu nên tóc mái còn ướt.
Mọi người nói nổi tiếng sẽ làm thay đổi con người, Tang Cách ngày càng trở nên cao quý. Chỉ có sự lạnh lùng xa cách của anh là giống với thiếu niên kỳ lạ trước kia. Lúc nãy gọi tên anh chỉ là theo bản năng, bây giờ lý trí của tôi đã quay về.
Tôi còn nhớ anh không muốn nói chuyện với mình nên cúi xuống, chờ anh đi trước.
Nhưng có tiếng chế giễu vang lên trên đầu tôi:
"Bạn trai phú nhị đại của cô không cho cô ăn cơm sao?"
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt Tang Cách lạnh lùng nhìn phần xương nhô ra trên cơ thể tôi. Tôi thả ống tay áo xuống theo bản năng, che đi cổ tay gầy gò, khẽ nói: "Tôi giảm béo."
Anh cười chê: "Để gả được vào nhà giàu mà cô cũng cố gắng đấy."
Thật khó xử, rất thẳng thắn.
Tôi hé miệng.
Tang Cách cũng đã đi xuống dưới lầu.
7.
"Tôi chân thật nhất" toàn mời những người có tên tuổi, lúc tự giới thiệu, tác phẩm tiêu biểu của mọi người đều được nêu ra. Tôi cũng có rất nhiều tác phẩm tiêu biểu, số tôi may nên bộ phim nào cũng đều rất hot.
Sau khi giới thiệu xong, không giống như những người khác được mọi người tiếp lời, bầu không khí tẻ ngắt.
Tôi chính là người lạc lõng nhất trong chương trình này, những người khác hoặc là có thực lực hoặc là có độ nổi tiếng, hoặc là có người chống lưng giống như Giang Ti Vũ, chỉ có mình tôi là tạm rút khỏi giới hai năm, còn có bê bối trên người.
Mọi người không biết rõ về tôi nên chỉ im lặng.
Có giọng nói trong trẻo vang lên, Giang Ti Vũ nhìn tôi nói: "Đây đều là những bộ phim từ mấy năm trước rồi, Đinh Cốc Xuân, mấy năm nay cô làm gì vậy?"
Nghe thì có vẻ như đang quan tâm, nhưng fan của cô ta mắng tôi tận hai năm, nói hai năm rồi mà tôi chẳng viết được một lời xin lỗi giải thích.
Còn có tin đồn tôi mai danh ẩn tích là để gả vào nhà giàu. Trên Tianya phân tích nói có sách mách có chứng, đến nỗi tôi còn tin.
Tang Cách không thích làm quen với mọi người, từ lúc bắt đầu chương trình đã cúi mặt, anh bỗng nhìn qua chỗ tôi.
Lời tôi sắp nói đã khàn đi.
"Đi tìm hiểu nhân sinh, tôi luyện diễn xuất." Tôi chống tay cười thản nhiên, "Nếu bây giờ giao cho tôi đóng vai người sắp chết, có lẽ lần sau tôi có thể cùng đạo diễn Tang sang Los Angeles nhận giải đó."
Lời này không biết xấu hổ là gì, giọng điệu càn rỡ khiến mọi người bật cười, bầu không khí xa lạ cũng hòa hoãn hơn, ngay cả lông mày Tang Cách cũng thả lỏng.
Nhưng cũng chỉ thả lỏng được chút thôi, chương trình có nhiệm vụ mới giao cho mọi người, đó là ra ngoài tìm hiểu về phong tục, nhân tiện đi dạo cho mát, nghe phong tục và người dân nơi đây rất tốt.
Nhưng vấn đề là, phải có người ở lại nấu cơm trong biệt thự.
So với chuyện ra ngoài làm nhiệm vụ thì cảnh quay nấu cơm sẽ rất nhàm chán, còn có thể bị cắt đi không được lên hình, chẳng tốt đẹp gì.
Khách mời ai cũng nói mình không biết nấu cơm, trốn còn không kịp.
"Đinh Cốc Xuân biết."
Tôi hoang mang ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen trầm của Tang Cách.
Tôi không ngờ anh lại ghét tôi đến vậy, không cho tôi có cơ hội lên hình, thật ra tôi biết nấu cơm, cũng nấu khá ngon. Trước đây tôi nấu mì Tang Cách còn húp hết cả nước. Nhưng bây giờ thì tôi không nấu được.
Vị giác của tôi không còn nhạy bén nữa.
"Tôi không...." Tôi đang định từ chối, bỗng thấy ánh mắt của những người xung quanh thì đổi cách nói, cười tươi, "Dù không biết nấu nhưng đạo diễn Tang đã nói thì tôi cũng nhất định phải làm rồi."
Khóe môi anh nở nụ cười chế giễu.
Bây giờ địa vị của Tang Cách giống như mặt trời ban trưa, nói sao là vậy. Cho dù tôi không biết nấu thật thì cũng phải học ngay tại chỗ.
Tôi thấy vị đắng trong miệng, cho tới bây giờ mới cảm nhận được chút hối hận.
Nếu tôi chưa bao giờ biết Tang Cách thì tốt.
8.
Không ngờ lại có người chủ động ở lại giúp tôi, là người ra mắt với tư cách là ngôi sao nhí, Miêu Miêu, cô ấy cũng tham gia chương trình này vì vai nữ chính trong phim mới của Tang Cách.
"Cô đừng để ý, anh ấy chỉ đang trút giận thay Giang Ti Vũ thôi. Đạo diễn Tang không làm khó cô đâu." Miêu Miêu chọn đồ ăn, nói nhỏ với tôi.
Tôi gật đầu.
Mọi người đều biết tôi không quen Tang Cách, tự nhiên anh nhắm vào tôi chỉ có thể là vì chuyện của Giang Ti Vũ mà thôi.
Tôi xào rau, cho Miêu Miêu nếm thử, cô ấy nhăn mày, vẻ mặt khó tả: "Đinh Cốc Xuân, cô không biết nấu cơm thật à."
Tôi cười ngượng, đành nhường vị trí cho cô ấy. Tôi giúp Miêu Miêu nhặt rau hoặc làm mấy việc linh tinh khác.
Lúc cơm gần nấu xong thì có tiếng người nói chuyện rôm rả trong phòng khách, xem ra mọi người ra ngoài rất vui.
Tôi ló đầu ra ngoài, đang định bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm thì lại đối diện với đôi mắt chứa ý cười. Giang Ti Vũ nắm tay áo của Tang Cách, cười rất vui vẻ.
Tôi như bị bỏng lập tức quay lại. Miêu Miêi khó hiểu nhìn tôi, tôi lắc đầu ý bảo không có gì, im lặng dọn thức ăn ra bàn.
Các khách mời ngồi xuống, món ăn rất ngon, ai cũng khen.
Chỉ có Tang Cách sau khi nếm thử thì cụp mắt, trong mắt có tia lạnh lẽo.
Vừa thấy vẻ mặt của ông cụ này thì tôi chợt có cảm giác không ổn, quả nhiên...
Tang Cách lấy giấy lau miệng, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng:
"Đinh Cốc Xuân, là cô nấu cơm à?"
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt
Đúng là cố chấp, không chịu bỏ qua cho tôi, còn không cho tôi nấc thang để leo xuống.
Tang Cách như vậy rất không thú vị.