Mặc dù Hoắc Hằng đã đỡ được anh, nhưng phần thắt lưng bị Hàn thiếu gia kéo vẫn bị đau. Sau khi đứng vững anh liền theo thói quen cũ là điều tiết cảm xúc, ngẩng đầu quan sát người nọ.
Châu Tận Hoan không thuộc dạng thấp, thế mà Hoắc Hằng vẫn cao hơn anh gần một cái đầu, chiều cao như thế đừng nói Châu Tận Hoan phải ngước lên nhìn, mà cả lầu hai cũng đều đưa mắt về phía hắn.
Hàn thiếu gia ngã ngửa mặt lên trời, không kịp phản ứng lại. Người bên cạnh gã vội dìu gã: "Ôi Hàn thiếu gia, cậu có sao không? Có đau ở đâu không? Mau đứng dậy trước đã."
Đầu óc Hàn thiếu gia không bị va đập gì cả, nhưng lưng lại va mạnh vào góc bàn, cả thân tê rần, đâu còn sức mà gượng dậy nữa. Người đang ngồi xổm để đỡ gã dậy tên là Từ Lập Khang, thấy gã đau như vậy thì vội mắng Hoắc Hằng: "Mày là ai? Có biết vừa làm gì con trai yêu quý của hội trưởng Hàn không?"
Hàn thiếu gia tên đầy đủ là Hàn Đống Lương, là con trai độc nhất của phó hội trưởng thương hội Bắc Bình. Gã này hai mươi tuổi mà chẳng có tài cán gì, chỉ ỷ vào nhà có tiền rồi đi khắp nơi gây chuyện khiến người khác phát ghét. Gần nửa tháng này gã hứng thú với Nhã Uyên cô nương mới đến hát ở quán trà Bên Hồ, cứ đến trêu ghẹo người ta hai ngày một lần. Tuy bảo rằng bây giờ là xã hội thời đại mới, loại hành vi quấy rối phụ nữ này hoàn toàn có thể báo cảnh sát. Thế nhưng gã cũng không thực sự động tay động chân, căn bản chỉ là trêu chọc cho vui mồm, người của quán trà cũng không làm gì được gã.
Nếu bình thường Châu Tận Hoan tránh được thì sẽ cố gắng tránh đi, nhưng anh là người giới thiệu Nhã Uyên tới, vợ chồng ông chủ Sầm thì ra khỏi thành mua đồ nên mọi việc trong quán đều phải nhờ anh quản lý, bây giờ anh chỉ có thể kiên trì xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Hoắc Hằng đội mũ dạ và đeo kính râm, nửa khuôn mặt đều bị che khuất, nhưng chiều cao một mét chín của hắn cũng đủ khiến mọi người trong lầu hai không dám manh động dẫu cho hắn chưa hề mở miệng.
Hoắc Hằng tháo kính râm xuống, đầu tiên là nhìn Châu Tận Hoan rồi hỏi: "Anh có bị thương không?"
Giọng nói hắn trầm thấp, biểu cảm trên gương mặt cũng rất nghiêm túc, lúc này vừa mở miệng ra thì ngữ điệu rất dịu dàng, đầy vẻ quan tâm. Châu Tận Hoan bỗng cảm thấy hắn trông rất quen mắt, nhưng trong một chốc lại không thể nhớ ra là ai, bèn lịch sự gật đầu: "Tôi không sao, vừa nãy cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
Hồi xưa mấy lần gặp chỉ toàn là lướt qua nhau mà thôi, Hoắc Hằng biết thừa anh chắc chắn là chưa nhận ra mình. Hắn nhìn về phía Hàn Đống Lương còn đang rên rỉ kêu đau, cất giọng lạnh lùng: "Hội trưởng Hàn lịch thiệp như thế mà dạy kiểu gì ra một thằng con ngang bướng như vậy?"
Mặc dù câu này hắn nói là cố tình châm chọc Hàn Đống Lương, thế nhưng những người nghe được ở đây đều có thể hiểu được ý nghĩa khác. Rằng nam nhân trẻ tuổi này có khẩu khí không nhỏ, hơn nữa với cách ăn mặc này, rất có thể thân phận của hắn không hề tầm thường.
Từ Lập Khang và Hàn Đống Lương có quan hệ bạn rượu, nhà họ Từ cũng dựa vào nhà họ Hàn để làm ăn, lúc này gã che chở cho Hàn Đống Lương cũng không phải là chuyện lạ. Gã trừng Hoắc Hằng nói: "Mẹ nó, rốt cuộc là mày từ đâu tới? Đã biết Hàn thiếu là con của hội trưởng Hàn mà còn dám ra tay như vậy. Có tin tối nay ông đây sẽ cho mày ngủ ở cục cảnh sát không?"
Hoắc Hằng cười lạnh một tiếng, nói với những vị khách đang hóng chuyện: "Mọi người làm chứng nhé. Nếu đêm nay tôi không ngủ ở cục cảnh sát thì Hàn thiếu khoác lác làm xấu mặt cha."
Hắn dứt lời thì không nhịn được cười lớn. Hoắc Hằng làm ngơ sắc mặt ngày càng xấu đi của Từ Lập Khang, xoay người làm một động tác mời: "Ông chủ Châu, tôi còn có chút chuyện muốn nhờ anh chỉ bảo, mong anh đi xuống lầu với tôi." Khác với sự lạnh lùng vừa rồi, giọng điệu hắn lúc nói câu hỏi này chẳng khác gì lúc hỏi anh có bị thương không. Châu Tận Hoan cảm thấy hành động của Hoắc Hằng cứ lạ lạ, nhưng rõ ràng là hắn đang giúp anh xử lý vụ bê bối, nên anh cũng rất tự nhiên mà đi xuống lầu.
Hoắc Hằng sợ anh đi xuống lầu không vững bèn đi ở đằng trước anh, vừa đi được mấy bậc thì cả hai nghe được tiếng bước chân rầm rập truyền tới. Quay đầu nhìn lại, Hàn Đống Lương vừa nãy còn đang co quắp ở dưới đất bây giờ đã đứng ở trước cầu thang, tay đang bê một cái ghế.
Hoắc Hằng cả kinh, còn chưa kịp bảo gã dừng lại thì đã thấy Hàn Đống Lương giơ ghế lên ném về phía Châu Tận Hoan.
Đó là một chiếc ghế đẩu bằng gỗ chắc chắn, trọng lượng rất nặng, nếu để rơi vào người thì có khi Châu Tận Hoan sẽ mất luôn nửa cái mạng. Hoắc Hằng không cả kịp suy nghĩ, xoay người một cái đến chắn trước mặt Châu Tận Hoan, vừa giơ cánh tay lên ngay lập tức cảm nhận được một cơn đau đến váng cả đầu óc.
Hoắc Hằng lảo đảo, lực va chạm khiến hắn suýt nữa đã ngã ra. Khóe mắt hắn liếc thấy Châu Tận Hoan vẫn an toàn thì mới dùng tay trái nhặt ghế gỗ lên, ném lại về phía Hàn Đống Lương.
Hắn thực sự không muốn gây thương tích cho người khác nên chỉ ném chiếc ghế vào chân gã, bấy nhiêu đó sẽ không làm cho hắn bị thương nhưng cũng đủ đã gã giật mình rồi lại lăn đùng ra đất.
Thấy hai bên bắt đầu động tay động chân, Châu Tận Hoan không thể im lặng được nữa. Anh muốn xem vết thương của Hoắc Hằng, nhưng hắn giấu cánh tay phải ở bên người không cho anh xem, chỉ nói là không có chuyện gì. Anh liền ngẩng đầu lên quan sát Hàn Đống Lương, Hàn Đống Lương thì thực sự không làm sao, vừa bò dậy thì định tìm ngay một cái ghế khác.
Thấy gã ỷ thế hiếp người, Châu Tận Hoan cũng nổi giận, mặt mày sa sầm mắng: "Hàn thiếu gia, cậu cứ tiếp tục phá phách như vậy nghĩa là muốn quấy rầy cảnh sát rồi, đến lúc đó tôi cũng không khuyên nổi Tưởng thiếu gia nữa đâu!"
Bình thường anh chưa bao giờ muốn nhắc tới Tưởng Văn Nghiệp, nhưng ai sống ở Bắc Bình lâu năm thì đều biết con trai thứ tư nhà họ Tưởng có quan hệ rất tốt với Châu Tận Hoan. Tốt tới mức nào? Khi Châu Tận Hoan nổi tiếng thì anh ta là người duy nhất thật lòng khen ngợi anh, khi anh đã mất hết tinh thần thì cũng chỉ có mỗi Tưởng Văn Nghiệp là chưa bao giờ bỏ rơi anh.
Tưởng Văn Nghiệp có cha làm quan ở Nam Kinh, cho nên gia đình chỉ có làm kinh doanh như nhà Hàn Đống Lương thì không sao so bì nổi. Khi nghe đến tên Tưởng Văn Nghiệp, gã lập tức tỉnh rượu. Gã tức đến đỏ mặt tía tai, tay run run chỉ vào Châu Tận Hoan hồi lâu, mãi mới nặn được ba chữ "Cứ chờ đó!" rồi đặt mạnh chiếc ghế kia xuống đất sau đó vội vã chuồn mất.
Từ Lập Khang đi theo ngay sau Hàn Đống Lương, gã nuốt không trôi cục tức này, lúc đi ngang qua Châu Tận Hoan còn cố ý huých vào vai anh một cái.
Châu Tận Hoan vốn đứng không quá vững, suýt chút nữa lại ngã ngửa ra sau. Cũng may Hoắc Hằng đứng ngay gần đó, nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại. Thế nhưng lần này hắn lỡ dùng lực hơi mạnh, eo anh không chịu được, Châu Tận Hoan rên một tiếng đau đớn, ngón tay bấu vào mu bàn tay Hoắc Hằng đến đỏ cả lên.
Thấy được sắc mặt trắng bệch của anh, Hoắc Hằng cả giận, nhấc chân tặng cho Từ Lập Khang một cước.
Một cước này không chút lưu tình, Từ Lập Khang kêu thảm thiết, ngã nhào lên người Hàn Đống Lương, hai người chồng lên nhau lăn lông lốc xuống lầu một.
Đã có nhiều người đứng ở lan can tầng hai hóng chuyện, thấy Hàn thiếu gia hống hách đã quen nay ngã đau như vậy, không ít người vỗ tay. Khách khứa ở lầu một cũng vây quanh xem, thấy người ngã xuống là Hàn Đống Lương mặt mũi sưng vù thì cũng cười to.
Hàn Đống Lương chưa bao giờ mất mặt như thế, gã không dám thách thức hai người đang đứng ở cầu thang nữa, đỡ Từ Lập Khang dậy rồi cả hai cùng nhau chuồn thẳng.
Sau khi cơn đau ở eo đã vơi đi ít nhiều, Châu Tận Hoan mới xem tình hình người đã giúp đỡ mình.
Hoắc Hằng chỉ dùng tay trái đỡ anh, thấy sắc mặt anh đã khá hơn một chút, hắn hỏi anh có sao không.
Eo anh là bệnh cũ, cho dù chuyện vừa nãy đột nhiên xảy ra, anh vẫn có thể nhịn được, nhưng Hoắc Hằng thì lại bị thương không nhẹ. Anh nhờ A Tuyền và Cẩm Tú thu dọn và trấn an khách, mình thì đỡ Hoắc Hằng đi về chỗ rẽ phía đông của tầng hai, đẩy một cánh cửa trong góc ra.
Chỗ này lúc đầu là chỗ chứa đồ lặt vặt, nhưng từ lúc anh làm ở đây, ông chủ Sầm quan tâm đến thắt lưng bị thương của anh nên đã sửa sang lại căn phòng này, đặt thêm một cái giường gỗ, để lúc mệt mỏi anh có thể nằm nghỉ ngơi một lúc.
Châu Tận Hoan giúp Hoắc Hằng ngồi xuống giường, khóa cửa lại rồi đi tới bên giường: "Tiên sinh, ngài cởi áo khoác ra để tôi xem một chút. Tuy rằng tôi không phải bác sĩ nhưng tôi vẫn có chút kinh nghiệm trong việc xử lý vết thương."
Nghe anh xưng hô với mình như thế, trong lòng Hoắc Hằng cảm thấy hơi mất mát, nhưng cũng không mở miệng nói gì. Hắn chỉ im lặng cởi áo khoác, cởi khuy áo ở tay áo sơ mi bên phải rồi từ từ vén lên.
Không nhìn tận mắt nên chính hắn cũng không biết, nhưng đến lúc nhìn rõ rồi đến hắn cũng phải bàng hoàng.
Không thể xem thường sức nặng của cái ghế gỗ kia được, mặc dù da không bị bong tróc nhưng cánh tay đã bị bầm một mảng lớn, có chỗ tím có chỗ xanh, có cả vết máu đỏ sậm.
Châu Tận Hoan vừa nhìn thấy vết thương đã nhíu mày, đi tới tủ lấy một bình thuốc rồi về bên giường. Anh đổ thuốc vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói 'Ngài chịu khó một chút' rồi bôi thuốc lên chỗ bầm tím.
Vừa ngửi thấy mùi Hoắc Hằng đã biết ngay đây là thuốc bôi để đả thông kinh mạch. Bình thường hắn không chịu nổi mấy loại thuốc thảo dược mùi nồng như này, thế nhưng lúc này lại không hề thấy chán ghét, cứ mặc cho Châu Tận Hoan bôi thật nhiều lên cánh tay hắn.
Châu Tận Hoan dùng lực rất nhẹ, cứ luôn sợ làm hắn đau, ngón tay thon gầy xoa trên da hắn chầm chậm, khi bị ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng thì trắng bệch như thể quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Hoắc Hằng lại ngắm nhìn gương mặt anh.
Chỉ trong vòng hơn hai năm, dáng hình người ấy đứng trên đài cao hát hí khúc đã hoàn toàn biến mất. Châu Tận Hoan ở trước mắt hắn ngoại trừ ngũ quan không có gì thay đổi thì cả người đều gầy đi hốc hác, đầu tóc cũng không còn chỉn chu như trước nữa, trên người anh cũng chỉ là bộ quần áo vải bông đã cũ. Cổ tay lộ ra khỏi tay áo của anh khéo còn nhỏ hơn cả cổ tay của em gái, trong lòng Hoắc Hằng thầm nghĩ, có khi hắn chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ anh làm đôi luôn.
Hắn bận ngắm anh đến quên cả đau đớn ở cánh tay. Thế nhưng Châu Tận Hoan thì ngược lại, chỉ sợ làm đau hắn, không chỉ nhẹ tay hết mức có thể mà thỉnh thoảng còn thổi vào vết thương cho hắn. Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Châu Tận Hoan vừa từ từ đứng lên vừa lấy tay xoa bóp thắt lưng.
Hoắc Hằng bấy giờ mới nhớ tới anh cũng bị thương ở thắt lưng, lại còn phải bôi thuốc cho mình, bèn nhanh chóng đứng dậy lấy chỗ cho anh ngồi xuống.
Châu Tận Hoan lắc đầu rồi nói: "Tôi còn chưa hỏi tên của ân nhân nữa."
Hoắc Hằng vốn định nói thẳng họ tên, lại sợ anh sẽ giận khi biết mình là em trai của Hoắc Thừa, bèn lấy họ của mẹ để trả lời: "Tôi tên là Lý Hằng. Ông chủ Châu với tôi cách nhau không quá nhiều tuổi, việc gì phải nói chuyện khách sáo như vậy."
Châu Tận Hoan cười nói: "Đã hai năm rồi tôi không lên đài, thực sự không thể gánh nổi danh xưng này nữa."
Hoắc Hằng tự hiểu, Châu Tận Hoan lại dúi vào tay hắn chai dầu hoạt lạc: "Hôm nay Lý tiên sinh trượng nghĩa ra tay cứu giúp, tôi lại còn liên lụy anh bị thương, thực sự cũng không biết nên đáp ơn như thế nào mới phải. Chai dầu này không có gì quý báu, nhưng dùng tốt hơn những loại ở hiệu thuốc nhiều. Anh mang về bôi buổi sáng và buổi tối mỗi buổi một lần, không đến một tuần là khỏi rồi."
Hoắc Hằng nhận lấy chai dầu, lại vặn nắp chai ra rồi nói: "Vừa nãy anh cũng bị va vào eo, anh cởi áo ra nào, tôi thoa dầu cho anh."
Châu Tận Hoan sửng sốt đến ngẩn cả người.
Vừa mới gặp mà hắn lại tỏ ra như thể đã quen biết lâu lắm rồi vậy. Anh mở miệng, mãi mới cất được tiếng: "Cảm ơn ý tốt của anh, lát nữa tôi có thể tự thoa được."
Hoắc Hằng cũng không khăng khăng cố chấp, cầm lấy áo khoác của mình rồi nói: "Tôi và anh đều bị thương nặng, hay là đến bệnh viện đi."
Nhìn thân ảnh cao thẳng đi ra mở cửa, vẻ mặt Châu Tận Hoan lộ ra chút khó xử. Số tiền ít ỏi trong túi anh khó mà giữ được đến cuối tháng, nếu thực sự phải đi bệnh viện, bác sĩ yêu cầu anh trả tiền viện phí cho hai người mà anh không trả nổi thì mất mặt chết.
Nghĩ tới đây, anh chỉ nói với Hoắc Hằng: "Quán vẫn còn bận lắm, tôi không đi được rồi. Lý tiên sinh, anh đi đi. Hết bao nhiêu tiền về sau anh cứ báo lại với tôi, tôi sẽ trả cho anh."
Anh nghĩ nếu không đủ thì đành mượn tạm ông chủ Sầm một tháng tiền công. Thế nhưng Hoắc Hằng hiểu sai ý anh nói, tưởng anh bận việc ở quán thật nên mới không đi được.
Hắn không nhiều lời, đi thẳng tới chỗ A Tuyền đang bận rộn quét dọn tầng hai, dúi cho cậu ta hai tờ một trăm rồi nói: "Tôi đưa ông chủ Châu đi bệnh viện một chuyến, làm phiền các cậu coi quán cẩn thận."
A Tuyền cầm lấy hai tờ một trăm mới tinh, còn thơm mùi mực, con ngươi trợn lên, suýt nữa thì rơi cả ra ngoài. Hoắc Hằng không đợi được cậu ta đáp lại, tưởng là người này chê ít thì lại móc ra hai tờ nữa: "Đủ chưa?"
Miệng A Tuyền đang lẩm nhẩm tính tiền, bốn trăm này là nhiều hơn hai tháng lương của cậu ta rồi! Cậu ta lập tức gật đầu như giã tỏi, nói: "Được, được, ngài và anh Châu cứ thong thả đi, trong quán còn có mấy người chúng tôi trông coi, không loạn lên được đâu."
Hoắc Hằng hài lòng nhếch miệng, quay đầu hướng về phía Châu Tận Hoan đang sững sờ: "Ông chủ Châu, bây giờ không còn vấn đề gì nữa rồi, đi thôi."