"Ông chủ Châu, tôi nói cậu thế này, cậu đừng có mà làm giá. Nhìn xem, nơi này có còn tí gì giống dáng vẻ như trước kia nữa không? Bây giờ vất vả lắm mới có người đồng ý mua lại, cậu cầm tiền rồi thì thích gì làm nấy, cần gì phải bảo thủ mãi, không cho dỡ kịch viện chứ?"

Người đàn ông cắn điếu thuốc trong miệng trông vô cùng mất kiên nhẫn, đầu khớp ngón tay gõ lên mặt bàn mấy tiếng cồng cộc. Ông ta đã đứng ở đây gần nửa canh giờ, thế mà Châu Tận Hoan dường như ngu xuẩn, nghe không hiểu tiếng người, đầu óc thì bảo thủ, nhất định chỉ cho người ta mua lại chứ không cho dỡ bỏ.

Đại kịch viện Thịnh Kinh này đã thay đổi hoàn toàn sau vụ hỏa hoạn, hai năm vừa qua trông chẳng khác gì một căn nhà ma, chẳng ai muốn đi qua. Vậy không dỡ đi thì mua về để cúng cho quỷ vào ở hay sao?

Thấy Châu Tận Hoan vẫn không hé miệng nửa lời, sự kiên trì của người đàn ông kia đã tới cực hạn, lời nói ra cũng khó nghe hơn:

"Tôi biết người làm ca kĩ cũng có khí khái riêng, ví như cậu trước đây cũng từng là con hát nổi danh, đi tới đâu cũng được người người ủng hộ. Thế nhưng bây giờ thời thế đã khác rồi, cậu phải xem hiện tại cậu thế nào. Về vết thương trên eo của cậu, tay không thể xách vai không thể khiêng, cuối năm nay em gái cậu sẽ nhập học, học phí cũng không thể nói là không lớn. Lẽ nào cậu lại chịu để em gái bỏ học, vào quán trà làm bưng bê ư?"

Lời nói của ông ta chẳng khác gì tiếng chổi ma sát với mặt đất, lúc nhắc đến em gái của Châu Tận Hoan lại còn cao giọng giễu cợt. Châu Tận Hoan quả nhiên không vui, ngẩng đầu lên:

"Chú Uông, chú biết hoàn cảnh của em gái tôi thì chú cũng nên biết là tôi không còn cách nào khác mới phải bán kịch viện đi. Vẫn là câu nói cũ, chú có thể mua, nhưng đừng hòng dỡ bỏ."

Người đàn ông được gọi là chú Uông kia trừng mắt, ngậm không nổi điếu thuốc ở trên môi nữa bèn vứt đi rồi chửi rủa:

"Thôi đi! Quả là tôi rảnh rỗi quá rồi nên mới lãng phí thời gian ở đây. Nếu không phải trước kia có chút tình cảm với cha cậu thì tôi tội gì phải làm ba cái việc vặt vãnh này cho cậu cơ chứ? Tóm lại cậu có bán hay không? Dù sao chỗ này cũng có người chết rồi, ai mua lại cũng chê là xui xẻo cho xem!"

Ông ta chộp lấy hợp đồng đặt ở trên bàn, quay đầu sải bước đi mất. Sau khi ông ta ra khỏi cánh cửa đã sắp đổ nát của kịch viện, Châu Tận Hoan mới chống vào mép bàn mà đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ánh sáng len lỏi qua một cái lỗ lớn trên trần nhà dột nát chiếu vào. Mấy hôm trước trời đổ một trận mưa to, ngói vụn rơi xuống không ít, khiến cho cái lỗ kia ngày càng to ra. Anh nhìn bầu trời trong một tấc vuông đó, đắng chát ở trong lòng lại tràn ra lênh láng.

Nơi đây là nơi anh lớn lên, cũng là nơi chứng kiến anh chịu bao khổ cực, chứng kiến anh gặt hái được nhiều thành công rực rỡ. Tất cả vinh, nhục, hạnh phúc, khổ đau của anh đều gắn liền với nơi đây. Cho dù kịch viện có bị đốt cháy đến mức không nhận ra được nữa, cho dù cha mẹ đã chết không thể quay về, cho dù không thể xướng lên hí khúc, anh cũng không muốn mất đi nơi này. Anh thở dài, đưa tay xoa lên bụng rồi bước ra khỏi kịch viện.

Sáng sớm đi khỏi nhà vội quá, bây giờ còn chưa có gì bỏ bụng. Trống trong dạ dày đã gióng mấy hồi giục giã, không chịu nổi thời tiết ngày đông lạnh giá, bụng đã đau âm ỉ được một lúc rồi.

Anh vừa đi vừa tính toán chi tiêu của tháng này. Hôm qua vừa mới nộp tiền điện nước và tiền thuê nhà, cũng mới đóng tiền ăn ở trường cho Tận Hân nên bây giờ trong túi cũng chẳng còn bao nhiêu. Nghĩ đến việc nửa tháng nữa mới được trả tiền lương, anh kéo chiếc áo bông đã hơi ngắn vào người chặt thêm một chút, quyết định không ăn sáng, đi vào quán trà uống ít nước ấm rồi thôi.

Anh vừa mới bước ra khỏi cổng lớn của kịch viện thì đột nhiên đụng phải một nhóc ăn mày.

Cậu bé này cũng chỉ bảy, tám tuổi, mặt lấm lem toàn bùn đất, va thật mạnh vào anh, may mà anh dựa được vào tường. Mặc dù thắt lưng truyền đến một cơn đau âm ỉ, thế nhưng anh không bị ngã xuống.

Anh tiện tay giúp cậu bé đứng dậy, đột nhiên tai nghe được tiếng hô lớn ở xa: "Mau bắt lấy nó!"

Châu Tận Hoan quay đầu lại nhìn, chỉ trong nháy mắt mà nhóc ăn mày đó đã vòng qua anh cao chạy xa bay như một làn khói mất rồi. Anh còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một người đang đuổi tới tóm chặt lấy cổ áo.

Người nắm cổ áo anh là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục, đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn biểu cảm trên gương mặt là biết gã không hề dễ động vào. Đúng như dự đoán, người đàn ông mở miệng ra là mắng anh xối xả:

"Con mẹ nó, tôi bảo cậu bắt lấy nó, thế mà cậu lại thả nó ra à! Hai người có phải là cùng một giuộc, thông đồng với nhau ăn cướp ví da của tôi không hả?! "

Châu Tận Hoan ngẩn cả người, cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, lập tức giải thích:

"Anh hiểu lầm rồi, tôi vừa mới bước ra ngoài đã bị thằng nhóc đó va vào một cái."

"Cái loại thấp hèn như các người nói thì chỉ có quỷ mới tin!" Người đàn ông kéo tay anh xồng xộc về hướng gã vừa đi tới. " Đi theo tôi tới cục cảnh sát! Cái ví da kia của tôi bên trong còn mấy tờ đô la Mỹ, làm sao có thể để cho các người ăn cướp dễ dàng thế được!"

Châu Tận Hoan ăn mặc hơi xuề xòa nhưng cũng đâu đến nỗi trông giống ăn mày lưu lạc ở đầu đường xó chợ. Mắt thấy người đàn ông này vừa mới tới mà đã mở miệng chửi bới chẳng quan tâm phải trái ra sao, anh cũng nổi nóng, nắm lấy cổ tay gã vặn lại, chân gã cũng bị đá một cú, người đàn ông bất ngờ bị anh đẩy ra. Trên eo còn mang vết thương nên anh cũng không dám dùng sức, đòn này tuy là mang theo nhiều lực nhưng không còn mạnh như trước nữa. Gã đàn ông chỉ loạng choạng lùi lại vài bước, quay đầu giận dữ nhìn anh, gã xắn tay áo lên định lao vào đánh.

Anh nhanh chóng lùi về sau, né được một đòn của gã, nhưng đòn thứ hai suýt chút nữa đã rơi xuống mũi. Anh chật vật né những cú đánh liên tiếp, cảm giác đau nhói ở eo nhắc nhở anh không được dùng quá sức, chỉ có thể nói mấy câu lý lẽ với gã:

"Tôi không quen biết gì anh, sao anh có thể vừa mới gặp đã đổ oan cho tôi?"

Anh sinh ra đã mang trên mình vẻ thanh tú, nhưng hai năm vừa qua sống trong kham khổ nên nhìn gầy đi rất nhiều. Gã đàn ông tưởng anh cậy ngoại hình mà giả vờ đáng thương nên càng nổi trận lôi đình.

Gã không di chuyển nhanh bằng anh nên nghĩ ra mưu hèn kế bẩn, nhặt một hòn đá dưới chân rồi ném về phía anh. Trước đây Châu Tận Hoan chỉ cần lắc người một cái là có thể né được, mà bây giờ nhiều động tác như vậy bị hạn chế đi nhiều do vết thương ở eo nên chỉ có thể giơ tay lên chắn. Nhưng anh chỉ quan tâm phía trên mà không để ý dưới chân, hoảng sợ đứng không vững mà ngã ngửa về sau.

Anh thầm nhủ trong lòng, ngã như thế này có khi mười ngày nữa khó mà đứng dậy nổi. Nhưng thứ chào đón anh không phải là mặt đất cứng rắn mà là một vòng tay vững chắc. Anh quay đầu lại nhìn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đó đỡ được eo anh, cẩn thận đỡ anh đứng cho vững vàng, sau đó rút dùi cui dắt bên hông ra mà chỉ thẳng vào giữa hai lông mày của gã hung hăng kia, mang theo tiếng 'vù' xé toạc không khí:

"Anh làm gì vậy? Ban ngày ban mặt mà làm náo động phố xá, tưởng cảnh sát chết hết rồi hay sao?!"

Gã kia vừa nhìn thấy người mặc cảnh phục, vóc người còn cao lớn hơn gã nên khí thế hung hăng cũng vụt tắt. Thế nhưng vẫn chỉ vào Châu Tận Hoan, lớn tiếng:

"Anh cảnh sát đến đúng lúc lắm, cậu này là ăn cướp! Tôi bị đồng bọn của cậu ta cướp một nghìn đô la Mỹ mà tôi vừa rút từ ngân hàng, nên mới bắt cậu ta lại để mang đến cục cảnh sát thẩm vấn!"

Viên cảnh sát mặt không đổi sắc nói: "Dựa theo lời anh nói, cậu ấy không phải là người cướp tiền của anh, sao anh lại cho rằng cậu ấy là đồng phạm với kẻ cướp?"

Gã đàn ông không ngờ rằng cảnh sát lại đứng về phía tên quỷ nghèo túng kia, nhất thời nhảy dựng lên nói: "Tôi bảo cậu ta bắt lấy nhóc ăn cướp kia, thế mà cậu ta lại để nó chạy mất!"

Cảnh sát quay đầu lại, nhìn Châu Tận Hoan: "Cậu nói đi."

Châu Tận Hoan bình tĩnh trình bày: "Sáng nay Uông Dũng hẹn tôi đến kịch viện để thảo luận về hợp đồng mua bán, tôi vừa bước ra khỏi cổng lớn của kịch viện thì đã bị một đứa trẻ va phải. Đứa trẻ đó chạy rất nhanh, tôi cũng không hề biết nó trộm tiền của ngài ấy, sao lại có thể trợ giúp cho thằng bé trộm cướp theo như lời ngài đây nói được?"

Cảnh sát nhíu mày, quay lại nhìn gã đàn ông: "Nghe thấy chưa?"

Gã bị hai người kẻ xướng người họa chặn họng, đang muốn mở miệng cãi lại thì thấy viên cảnh sát nói với hai cấp dưới đang chạy tới: "Điều vị này về cục cảnh sát lấy lời khai, giúp hắn tìm lại số tiền đã mất."

"Rõ." Hai người cấp dưới lập tức tiến lên, mỗi người giữ một bên tay của gã mà tha đi mất.

Thấy lời mình nói liên tục bị ngó lơ, gã đàn ông bắt đầu la hét và chửi rủa, nói rằng gã mới là nạn nhân, cảnh sát đang bảo vệ những kẻ cướp. Cuối cùng, gã bị một cảnh sát che miệng lại, nhỏ giọng dọa: "Anh có còn muốn sống không? Dám đắc tội với Tưởng đội trưởng của chúng tôi luôn?"

Cuối tháng trước gã mới đặt chân đến Bắc Bình nên chẳng biết cái gì cả. Đám đông hóng chuyện ở xung quanh ngược lại tản đi hết, còn hận không thể đưa lưng về phía mấy người đang chí chóe.

Chờ những âm thanh om sòm cuối cùng cũng dứt, Tưởng Văn Nghiệp nhét dùi cui về chỗ cũ, quay người nói với Châu Tận Hoan: "Cậu sao rồi? Eo có bị đau không?"

Châu Tận Hoan dằn lại cảm giác đau nhói ở thắt lưng, trên mặt vẫn treo một nụ cười hiền hòa: "Vẫn ổn."

Nhìn ra sắc mặt tái nhợt của anh, Tưởng Văn Nghiệp tiếp tục nói: "Có phải cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không?"

Châu Tận Hoan chưa kịp trả lời thì đã nghe Tưởng Văn Nghiệp lầu bầu: "Đừng có nói với tôi là ăn rồi. Uông Dũng mới sáng sớm đã yêu cầu thảo luận hợp đồng, chắc chắn cậu vừa mới rời giường là không nghĩ đến cái gì khác được nữa."

Thấy anh ta đã nhìn thấu mình, Châu Tận Hoan đành phải tiếp tục cười: "Tôi cũng không quá đói."

Nhìn gương mặt đã hao gầy chỉ bằng một bàn tay kia, Tưởng Văn Nghiệp thở dài, đỡ anh tới một quán ăn sáng gần đó, gọi ông chủ cho một cái bánh bao nhân đậu và mấy cái quẩy.

"Cậu ăn trước đã, ăn xong rồi thì tôi đưa cậu tới chỗ bác sĩ Dương khám." Tưởng Văn Nghiệp nói.

"Không cần đâu, tôi chỉ xin nghỉ có một canh giờ thôi, sắp phải trở lại quán rồi." Châu Tận Hoan từ chối.

Anh nói tới nói lui là thế nhưng vẫn thành thực cầm bánh bao lên ăn. Tưởng Văn Nghiệp nhắc nhở anh ăn chậm lại một chút còn bản thân thì chạy tới hiệu thuốc ở bên phố, mua cho anh mấy loại thuốc thoa vết thương và thuốc mỡ rồi quay trở lại.

Anh ăn rất vội vàng, lúc Tưởng Văn Nghiệp trở lại thì thấy đồ ăn trên bàn đều đã bị càn quét sạch sẽ. Thấy hai má anh phồng lên đầy thức ăn, Tưởng Văn Nghiệp vội gọi thêm sữa đậu nành để anh uống, sau đó trả tiền rồi đi ra ngoài gọi một chiếc xe kéo lại.

Tưởng Văn Nghiệp muốn đỡ anh lên xe, anh bảo mình có thể tự đi được. Nhưng Tưởng Văn Nghiệp lại dúi cho người đánh xe một đồng bạc, để người ta kéo xe cho vững tay hơn một chút.

Vậy là anh buộc phải lên xe, lúc vừa mới ổn định được chỗ ngồi thì đã nghe Tưởng Văn Nghiệp nói: "Hôm nay cậu tan làm xong thì tôi sẽ tới chỗ cậu, tuần trước vài thứ Tận Hân nhờ tôi mua đã về rồi nên tôi định tới đưa cho cậu luôn."

Châu Tận Hoan nói "được" rồi cảm ơn Tưởng Văn Nghiệp một tiếng sau đó thúc giục người đánh xe đi nhanh lên chút, anh bị muộn mất rồi. Phu xe đi rất nhanh, chỉ một lúc sau đã đưa anh tới chỗ làm.

Nơi anh làm việc tên là quán trà Bên Hồ vì nó nằm ở bờ Thái Hồ có phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ. Quán trà phục vụ cho đông người dân nhưng nhân viên lại không nhiều. Anh không chỉ là người quản lý thu chi mà còn là người tính tiền tại quầy. Vì phải đứng hết cả một ngày nên anh hay bị đau mỏi lưng, phải bôi thuốc mỡ và chườm nóng.

Tưởng Văn Nghiệp bảo anh rằng công việc này cực khổ quá, muốn đổi cho anh làm việc gì đó đỡ vất vả hơn. Anh biết Tưởng Văn Nghiệp chỉ cần nói mấy câu thôi là anh đã có một công việc nhàn nhã rồi, thế nhưng hai năm qua người này đã ra tay giúp đỡ anh rất nhiều, vậy nên anh không thể ỷ vào bạn bè thêm nữa. Vả lại, công việc hiện tại đang rất ổn, ít nhất là không cần phải khuân vác, cũng không cần phải trông thái độ của người khác, lúc không có khách thì có thể ngồi nghỉ ngơi một chút.

Anh vào trong quán, đến lúc trở ra thì mặt trời đã ngả về tây rồi.

Mỗi tuần Châu Tận Hân đều ở trường đến thứ sáu nên bình thường anh sẽ không về nhà, nhưng hôm nay Tưởng Văn Nghiệp muốn tới, anh phải chạy về nhà sớm để nấu cơm tối. Anh nhịn lại cơn đau nhức ở thắt lưng, đi bộ dọc theo con đường bên hồ, tầm nửa giờ thì đặt chân đến trước cửa nhà.

Như thường lệ, anh kiểm tra hộp thư, đang cúi đầu thì thấy một cánh cửa gỗ khác ở cuối bức tường bị người đẩy ra.

Một người đàn ông đưa lưng về phía anh đi ra, sải đôi chân dài cất bước.

Anh thuê chỗ ở này sau khi kịch viện chìm trong vụ hỏa hoạn, đây là một tòa nhà tầng không lớn, có kiến trúc sơ cấp điển hình thời bấy giờ, tuy nhiên dân cư lại phức tạp, chỉ có hai tầng nhà thôi mà có tận sáu hộ chung sống.

Nam nhân vừa mới bước ra kia khoác một bộ âu phục phẳng phiu, đầu đội mũ dạ, hai tay đút túi quần tây. Dáng đi bộ trong ánh tà dương trông cẩn trọng và vững vàng, vừa nhìn là biết thuộc tầng lớp thượng lưu có học thức.

Châu Tận Hoan nhìn hắn, ăn mặc như thế mà lại tới nơi đây, chẳng lẽ là họ hàng xa của hộ nào đó trong tòa nhà này?

Nhưng bóng lưng này...anh hơi do dự một chút, cảm thấy có chút quen mắt.

Hai năm qua anh đã tiếp xúc với không ít người thuộc tầng lớp ấy, vậy nên cũng không nghĩ quá nhiều, đẩy cửa gỗ đi vào trong nhà.

Lúc bóng hình anh đã khuất sau cánh cửa, Hoắc Hằng đã đi được một quãng xa đột nhiên cảm thấy gì đó, ngoảnh đầu lại nhìn.

Cánh cửa gỗ vừa được đẩy ra đã đóng lại từ bao giờ, ánh tà dương đỏ rực chỉ chiếu được đến một đống phế thải xây dựng nằm ngổn ngang ở nơi xó xỉnh.

Hắn lại ngước nhìn những tòa nhà cổ kính nhuốm sắc chiều vàng đỏ. Một cô gái cầm chiếc kèn harmonica, đứng trên ban công vu vơ thổi một điệu nhạc đã sai hết tiết tấu. Thấy hắn nhìn mình, cô gái ngượng ngùng lẩn vào trong bóng tối.

Bác gái ở nhà bên thu chăn lại sau khi phơi, giũ mạnh mấy cái khiến cho bụi bay đầy một khoảng trời rực lửa. Hoắc Hằng nhíu mày, nhìn cánh cửa sổ cuối cùng đóng lại mới xoay người rời đi.

- ----------------------------------------------------- ết chương 1 -------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play