Buổi tối hôm đó Trần Linh Sinh biểu diễn cái gì Hoắc Hằng cũng không biết, thậm chí Trần Linh Sinh hóa trang như thế nào hắn cũng không nhìn rõ cho nên mới đi về.

Tắm rửa sạch sẽ xong, hắn nằm vật ở trên giường, đến giờ đầu óc vẫn không thể bình tĩnh lại.

Hoắc Khiêm nói hai năm nay Châu Tận Hoan quả là không ổn chút nào. Cụ thể như thế nào thì anh ta - cậu hai nhà họ Hoắc sẽ không hỏi thăm rõ ràng. Hơn nữa, chẳng cần Hoắc Khiêm phải nhiều lời, chỉ cần nhìn vào nơi ở của Châu Tận Hoan thì đã có thể nói rằng anh đang cực khổ như thế nào.

Tiểu khu lộn xộn kia đều là chốn dung thân cho những người có địa vị ở tầng chót trong xã hội. Hoắc Hằng không xem thường những người khốn khổ kia, chỉ là một người không phải lo cơm áo gạo tiền, chỉ vất vả học diễn kịch như Châu Tận Hoan thì làm sao có thể thích ứng được với hoàn cảnh bần cùng như vậy?

Hắn nằm trên giường mà không thể chợp mắt được, cứ thao thức như thế tới sáu giờ sáng, nghe thấy tiếng đồng hồ thạch anh vang lên thì bật dậy.

Sáng nay hắn phải đến núi Lục Âm ở ngoại thành để thăm bà nội. Bà là người cả đời chuyên tâm hướng phật, năm ngoái bà bắt đầu chuyển lên ở một ngôi chùa trong núi Lục Âm. Nguyên do là vì bà muốn ở gần Phật tổ hơn và thể hiện chút lòng thành để cầu phúc cho con cháu.

Hoắc Hằng rửa mặt xong xuôi, lúc đi xuống nhà ăn thì tình cờ chạm mặt với mợ cả Dương Quyên Lan. Bà ta luôn thấy Hoắc Hằng không vừa mắt, chỉ cần Hoắc lão gia không có mặt thì miệng lưỡi lại bắt đầu rục rịch.

Hoắc Hằng chào một tiếng "mợ cả" theo thường lệ. Dương Quyên Lan nhếch môi rồi liếc hắn một cái: "Kìa, sao hôm nay đi thăm bà nội mà con lại mặc âu phục? Không biết là bà nội không thích loại trang phục này nhất hay sao? Mau về phòng thay một bộ trường sam đi. Quả là y như lời anh cả con nói, ở Nhật Bản mấy năm, càng ngày càng phóng túng."

Hoắc Hằng không để ý đến bà ta, đi tới chỗ ngồi của hắn rồi ngồi xuống. Hắn xuống nhà sớm, bên cạnh chỉ có mợ hai Điền Vân San hôm qua vắng mặt mà thôi. Hắn nở nụ cười với Điền Vân San, lễ phép nói: "Chào buổi sáng, mợ hai."

Điền Vân San là mẹ Hoắc Khiêm, tuổi tác của cô cũng xấp xỉ Lý Thu. Tuy nhiên khác với Lý Thu biết nhẫn biết nhịn, cô lại chẳng nể nang gì mà không ưa Dương Quyên Lan ra mặt.

Cô cười với Hoắc Hằng, nói nhỏ: "Đừng nghe mợ cả nói nhảm, bà nội đã không còn cổ hủ nữa rồi."

Hoắc Hằng ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết."

Từ bé hắn và Hoắc Khiêm đã chơi thân, tình cảm của Điền Vân San đối với hắn cũng nhiều như đối với con ruột. Đang muốn hỏi hắn tối qua hai đứa lại đi đâu thì cô đột nhiên thấy Dương Quyên Lan đi tới, vỗ mạnh lên bàn: "Hoắc Hằng, có phải con coi lời mợ cả nói như là gió thổi ngoài tai đúng không?"

Hoắc Hằng nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì đã nghe Điền Vân San cười nói: "Kìa chị, lúc nãy em đã giúp lão gia rửa mặt xong rồi. Chị mau đi xem A Thừa đã thức chưa, đừng để nó ngủ nướng kẻo mới sáng sớm đã chọc giận lão gia."


Dương Quyên Lan lúc đầu là bị Hoắc Hằng làm ngơ, bây giờ lại bị Điền Vân San làm cho muối mặt, lửa giận trong lòng cháy lên hừng hực, bà ta vừa định xông lên mắng người thì nghe thấy tiếng người hầu nói: "Chào buổi sáng lão gia, mợ ba, cậu hai."

Dương Quyên Lan giận dữ trừng Điền Vân San một cái, vội vàng bảo người làm gọi cậu cả và phu nhân.

Hoắc Anh Niên chống gậy đi tới, nhìn thấy Dương Quyên Lan đứng sững lại thì bảo: "Vừa nãy ở cầu thang đã nghe thấy tiếng mọi người, sáng sớm có chuyện gì hay sao mà bàn tán hăng say thế?"

Dương Quyên Lan đỡ ông ngồi xuống ghế, cười theo, nói: "Còn có thể nói gì khác cơ chứ, hôm nay cả nhà ta đi thăm bà nội mà, tôi thấy A Hằng mặc âu phục thì nghĩ bà nội sẽ không thích nên mới bảo thằng bé đi thay một bộ trường sam."

Hoắc lão gia liếc Hoắc Hằng một cái: "Không có gì là không được cả, cứ mặc như thế đi."

Hoắc Khiêm vừa mới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hằng, nghe vậy cũng nói: "Đúng đấy ạ, chú ba và con ở nước ngoài mấy năm rồi, quần áo vừa người đều là kiểu tây, vả lại cũng đâu thể mặc quần áo vừa chật vừa cũ đi thăm bà nội được."

Dương Quyên Lan muốn nói gì đó thì bị Hoắc Khiêm trắng trợn cướp lời: "Cha mau đi ăn đi, đừng để bà nội đợi lâu."

Hoắc lão gia động đũa nhưng ánh mắt lại ghim vào hai chỗ ngồi còn trống: "A Thừa và Nguyệt Mai chưa xuống sao?"

"A Thừa dậy sớm gội đầu ấy mà, thằng bé sẽ xuống ngay thôi." Dương Quyên Lan vội giải thích.

Hoắc Anh Niên không nói gì, Hoắc Khiêm quay sang nháy mắt với Hoắc Hằng, ngón tay lén chỉ chỉ về phía Dương Quyên Lan, nín cười nói: "Chú xem mặt mợ cả kìa, có phải là giống y hệt món gan heo xào mà dì Ngọc hay làm không?"

Hoắc Hằng cũng cảm thấy hình ảnh Dương Quyên Lan tức giận mà chỉ có thể nén vào trong trông đặc biệt nực cười, nhưng vẫn ra hiệu cho Hoắc Khiêm bớt lại rồi quay đầu đi.

Mọi người ăn sáng sắp xong rồi thì mới thấy Hoắc Thừa và Trình Nguyệt Mai vội vàng xuống lầu, ăn vài miếng rồi cùng mọi người ra xe, một nhà tới núi Lục Âm thăm bà nội.

Hoắc Hằng đi Nhật Bản sáu năm mới trở về, bà nội rất nhớ hắn. Bà lôi kéo hắn ra nói đủ thứ chuyện, lải nhải đến tận trưa, ăn cơm xong rồi mà không nỡ rời hắn.

Vậy là hắn ở lại với bà còn mọi người xuống núi để về nhà.

Hoắc Hằng bầu bạn với bà nội cho tới ba giờ chiều, bà cũng có tuổi rồi nên hơi mệt. Hoắc Hằng đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi, dặn người làm chăm sóc bà cho thật tốt. Phải đồng ý với bà mấy ngày nghỉ hắn sẽ tới thăm, mặc dù lưu luyến nhưng bà vẫn để hắn đi.

Xe gia đình đưa mọi người về rồi quay trở lại, đỗ ở chân núi đợi hắn rồi chở hắn về. Tài xế Lưu hỏi hắn có muốn về thẳng nhà hay không, hắn liếc nhìn những áng mây nhuộm sắc hoàng hôn trên bầu trời, bảo tài xế Lưu chở hắn đến bên bờ Thái Hồ.

Lão Lưu đã lái xe cho nhà hắn hơn mười mấy năm, tay lái vừa nhanh vừa vững vàng. Lúc hắn đến được quán trà Bên Hồ thì đã là chạng vạng.

Hoắc Hằng bảo lão Lưu đi về, còn hắn thì chầm chậm tản bộ bên bờ hồ.

Chờ lão Lưu cho xe chạy được một quãng xa, tầm mắt hắn dừng lại ở quán trà mang hơi thở phương đông nọ.

Quán trà Bên Hồ này được xây dựng theo lối kiến trúc thời Tiền Thanh, hai tầng có tổng cộng khoảng hai mươi cái bàn, lầu hai là một phòng trà trang nhã. Bởi vì mặt tiền hướng ra Thái Hồ thơ mộng, bên trong lầu một còn có một nghệ sĩ chơi đàn nhị hay xuất chúng nên việc kinh doanh vô cùng thuận lợi. Ngày thường, dù không phải là giờ ăn nhưng vẫn có nhiều tao nhân mặc khách tới đây uống trà, ngắm cảnh, nghe tiếng đàn nhị da diết.

Hoắc Hằng đứng ở ngoài cửa nhìn vào, vốn là muốn âm thầm tìm kiếm Châu Tận Hoan nhưng hắn lại quên mất mình đang mặc âu phục, đội mũ dạ, lại còn đeo kính râm, trông rất nổi bật. Người phục vụ đang đứng gần cửa chào hỏi thực khách bỗng nhìn thấy hắn thì đon đả đến mời chào, cầm ấm nước trên tay, chỉ thiếu điều rót luôn cho hắn uống: "Thưa ngài, lầu hai nhà chúng tôi còn một bàn trống bên cửa sổ, ngài có cần tiểu nhân dẫn đường cho không ạ?"

Hoắc Hằng ho khan một tiếng, vốn định mở miệng từ chối thì bỗng một dáng hình đang bận rộn viết lách ở quầy bên trái cửa quán lọt vào tầm mắt hắn.

Người kia mặc dù đã không còn phong nhã như trước nữa, nhưng mi mục lại giống y như trong trí nhớ hắn, khiến cho Hoắc Hằng nhận ra ngay lập tức.

Hoắc Hằng kéo vành mũ thấp xuống, bước thẳng vào ngưỡng cửa, cũng chẳng đi lên cầu thang mà trái lại đi đến một góc đối diện quầy tính tiền, tìm một cái bàn trống mà ngồi xuống.

Mặc dù cậu phục vụ cảm thấy hắn kỳ lạ nhưng cũng không hề chậm chạp, ngay lập tức cầm lấy cái khăn đang vắt trên vai, lau bàn cho hắn, sau đó rót cho hắn một chén trà nóng, hỏi hắn muốn dùng gì.

Hoắc Hằng liếc nhìn thực đơn trên bàn, tùy ý gọi bánh bao nhân thịt cua, vịt bát bảo Tô Châu, sốt hoa quế ngọt và sủi cảo nhân tôm.

Cậu phục vụ hỏi hắn có muốn thử một ấm trà hoa lài không, còn bảo là trà lài đang trong mùa ngon nhất, quán bọn họ hãm trà theo cách đặc biệt nên có nhiều khách quen đến uống.

Hắn nhớ rằng trước đây Châu Tận Hoan vẫn thường uống trà nên gọi một bình uống thử. Cậu phục vụ đi đưa yêu cầu của thực khách cho quán, Hoắc Hằng dõi mắt theo cậu ta một đường đến trước quầy cao, xem cậu ta nói với Châu Tận Hoan mấy câu. Anh gật đầu, đứng thẳng dậy, cầm lấy cây bút vừa mới đặt xuống viết viết gì đó.

Hoắc Hằng đeo kính râm, ỷ vào sự tiện lợi của việc chỉ có hắn nhìn thấy người khác, người khác không nhìn được ánh mắt hắn cho nên chẳng hề kiêng dè mà ngắm người ở phía sau quầy.

Châu Tận Hoan vẫn đứng. Anh vừa phải đứng quầy thu tiền, trả lại tiền, khi quán trà đông khách quá còn phải giúp phục vụ trong quán bưng bê đồ ăn nên không lúc nào ngơi tay. Hoắc Hằng ngồi ở trong góc gần hai tiếng đồng hồ, cho dù hắn ăn mặc trông rất thượng lưu, anh cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Chẳng qua là do quán trà Bên Hồ này nổi tiếng với đồ ăn ngon nên cũng có không ít thực khách ăn mặc sang trọng đến ủng hộ quán.

Ánh mắt của Hoắc Hằng vẫn dõi theo anh không rời. Đến khi lượng khách trong quán chẳng còn đông đúc mà đồ ăn trên bàn hắn vẫn chưa vơi đi được bao nhiêu, thế mà bình trà hoa lài đã rót thêm ba lần nước rồi, hương trà đã nhạt đi không ít.

Châu Tận Hoan đang đưa tiền thừa cho một bà mẹ có con nhỏ, chơi đùa với đứa bé kia, đến lúc họ ra về rồi mới vươn vai một cái. Anh ngồi trên ghế, tựa lưng vào tường, xoa bóp phần thắt lưng mỏi nhừ.

Vị trí Hoắc Hằng ngồi có thể nhìn thấy đằng sau quầy, mọi động tác nhỏ nhất của anh đều được hắn thu vào tầm mắt, kể cả vẻ mỏi mệt khó giấu trên gương mặt.

Nhìn động tác xoa bóp thắt lưng của anh, Hoắc Hằng đang nghĩ khéo thắt lưng của anh không được chữa trị cẩn thận thì lại có hai vị khách đi tới trước quầy. Châu Tận Hoan chống vào ghế đứng lên, gương mặt khôi phục lại nụ cười ôn hòa, thu tiền xong thì lại nói chuyện với hai vị khách kia vài câu. Sau khi họ rời đi, trên tầng hai vọng xuống tiếng ồn ào.

Châu Tận Hoan nhìn về phía cầu thang. Bên ngoài trời đã tối đen, lầu một chỉ còn phục vụ sáu bàn đang ăn, mà lầu hai thì vẫn còn đông khách.

Anh đang nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra thì thấy người phụ trách lầu hai, A Tuyền sốt ruột đến phát hoảng chạy xuống, chưa cả đến trước mắt anh đã hớt hải nói: "Anh Châu, anh mau lên lầu xem thế nào đi! Vị Hàn thiếu gia lại uống rượu say. Éo le thay hôm nay cổ họng của Nhã Uyên cô nương không được thoải mái, không hát được, thế là hắn mượn rượu mà mắng chửi om òm kia kìa!"

Châu Tận Hoan không hề do dự, gọi Cẩm Tú thay anh trông quầy còn mình thì đi với A Tuyền lên lầu.

Bước chân anh khá vững vàng, thế nhưng lúc bước đến thềm bậc thang thì lại lộ ra chút do dự. Dường như anh không chịu được tiếng ồn ào đang có xu hướng ngày càng lớn ở trên lầu, đành cắn răng vịn vào lan can, từng bước một đi lên lầu.

Đợi thân ảnh hao gầy kia biến mắt ở góc cầu thang dẫn lên lầu hai, Hoắc Hằng cũng âm thầm đứng dậy theo sau.

Tuy nhiên hắn vừa đặt chân lên tầng hai đã thấy một màn chí chóe om sòm.

Hai tên thanh niên trẻ tuổi người sặc mùi rượu mỗi người một bên vây Châu Tận Hoan lại, vừa cười cười vừa xoa đám tóc ngắn cũn cỡn trên đầu: "Ôi, thường thường không phải là ông chủ Châu hay trốn tránh chúng tôi sao? Làm sao mà hôm nay anh lại chủ động lên đây thế? Chẳng lẽ hôm nay Nhã Uyên cô nương không hát được, anh muốn lên thay cô ấy hát mấy khúc sao?"

Người kia vừa dứt lời, một người khác cũng bật cười theo, vỗ tay nói: "Sau vụ ở Thịnh Kinh chúng tôi chưa được nghe ông chủ Châu hát thêm lần nào nữa. Hôm nay các vị ở đây đều có phúc lắm đấy nhé. Xin một tràng pháo tay nào!"

Khách ở phòng trà lầu hai đều là những người có tiền trong túi, trong đó không thiếu người đã từng nghe Châu Tận Hoan hát hí khúc rồi. Tuy nhiên trong lòng ai cũng biết rõ, vụ hỏa hoạn kia không chỉ thiêu rụi cả kịch viện, Châu Tận Hoan ngã gãy thắt lưng, cổ họng cũng bị khói độc gây tổn thương, làm sao còn có thể cất tiếng hát được nữa?

Nếu ở quá khứ, có lẽ sẽ có người đứng ra nói hộ anh mấy câu. Nhưng hai năm đã trôi qua, mọi chuyện đã thay đổi từ lâu lắm rồi, đương nhiên sẽ không có người nào vì anh mà đắc tội với thiếu gia nhà họ Hàn nữa.

Sắc mặt Châu Tận Hoan không chút giao động, như thể đây là chuyện thường thấy vậy, trong đôi mắt ấy không nổi lên một gợn sóng nào. Cô gái ôm đàn tỳ bà ở phía sau anh cũng không muốn anh bị khi dễ, tiến lên phía trước rồi nói: "Hàn thiếu gia, hôm nay cổ họng Nhã Uyên thực sự không khỏe, nếu cậu không chê thì tôi xin hát khúc "Đường Lăng Tiếu" cho cậu nghe. Khúc ca đó không quá cao, tôi vẫn có thể hát được."

Hàn thiếu gia vốn muốn nghe Nhã Uyên hát, cũng không ngờ Châu Tận Hoan lại đến trước mặt mình thể hiện cho nên bây giờ gã không có hứng thú với nàng. Gã ta đem một cái ghế đến trước mặt Châu Tận Hoan, để anh đứng lên trình bày cái gì đó khác cho mọi người cùng xem.

Bốn phía đã người hóng chuyện nhốn nháo hết cả lên, chỉ có Châu Tận Hoan là đứng thờ ơ không có chút cảm xúc gì. Hàn thiếu gia bắt đầu mất kiên nhẫn, móc ra một tờ một trăm rồi nhét vào trong cổ áo anh. Gã bảo rằng chỉ cần hát một đoạn thôi, hát xong thì sẽ thưởng thêm một tờ nữa.

Châu Tận Hoan quay qua đưa một trăm đó cho Nhã Uyển rồi đối mặt với Hàn thiếu gia nói: "Éo le thay, ai cũng biết là cổ họng tôi đã hỏng rồi, phần thưởng của Hàn thiếu tôi không dám nhận. Thế nhưng Nhã Uyển vừa nói có thể hát "Đường Lăng Tiếu". Tiền này coi như là Hàn thiếu gia thưởng cho cô ấy ngồi xuống cái ghế này hát cho các vị nghe."

Mắt thấy Châu Tận Hoan nói xong thì muốn đi xuống lầu, Hàn thiếu gia đang chịu thiệt nào có ý định buông tha. Hắn chỉ cần một tay đã tóm được vai Châu Tận Hoan, đang muốn kéo anh ngã xuống đất thì lại cảm thấy dưới chân nhói lên, không kịp phản ứng lại, thế là ngã ngửa ra sau.

Mà Châu Tận Hoan bị Hàn thiếu gia kéo lại không bị ngã mà trái lại, rơi vào một cái ôm vững vàng.

Người ôm được anh có một động tác giống Tưởng Văn Nghiệp như đúc. Đầu tiên là đỡ eo anh, sau đó mới đỡ anh đứng cho vững.

- ---------------------------------------------------- Hết chương 3 --------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play