Truyện Nào Có Kết Thúc Ngọt Ngào Đến Mức Lăn Lộn Trên Giường ???

Chương 2


1 năm


[ZHIHU] Truyện nào có kết thúc ngọt ngào đến mức lăn lộn trên giường? (Phần 2)

Tác giả: 沐栖啊

2. 

Lúc quay về ký túc, Lý Chiêu Chiêu vây lại hỏi tôi chuyện sau khi cậu ấy rời đi, tôi không hề giấu giếm, nói ra tất cả.

Biết rằng tôi không muốn đi xem triển lãm nghệ thuật, mắt cậu ấy sáng lên và chủ động đi thay tôi, “Tớ biết triển lãm đó, vẫn luôn muốn đi xem nhưng không có vé vào cửa, cậu yên tâm, đến lúc đó tớ sẽ viết bài cảm nhận thay cậu.”

Có chuyện tốt vậy sao?

Đương nhiên là tốt rồi.

Tôi đưa vé cho cô ấy không hề do dự, cuối tuần có thể yên tâm ở ký túc ngủ rồi.

Thứ hai, lại là giờ thường thức nghệ thuật.
Trong phòng học có rất nhiều nữ sinh đến dự thính, tôi vào lớp vừa đúng giờ, không còn chỗ trống nào, chỉ còn hai chỗ trống ở hàng ghế đầu tiên.

Nhưng trong hai chỗ trống đó, một chỗ là Kỳ Dực để máy tính và đồ dùng cá nhân, tôi cũng không thể ngồi chỗ bên cạnh…

“Vào lớp rồi còn đứng ở cửa làm gì?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, là Kỳ Dực.

Tôi sợ hết hồn, suýt ngã, thầy ấy bĩnh tĩnh dang tay đỡ tôi, cũng thu lại rất nhanh.

Tôi ngại ngùng, “Không, không có chỗ ạ.”

Thầy ấy liếc nhìn đám người đông nghịt trong phòng, khẽ cau mày.

Tôi mong đợi nghe thầy đuổi những người dự thính không liên quan, nhưng thầy không làm, chỉ bình tĩnh đặt điện thoại di động và máy tính của mình vào ghế trống ở hàng đầu tiên, và nói: “Em ngồi đây.”

Chỗ ngồi cạnh thầy…

Được rồi, đâu còn chỗ nào khác.

Tôi thấp thỏm ngồi vào, cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của hơn 100 người phía sau, toàn bộ quá trình không dám lộn xộn, cũng không dám chạy trốn.

Cũng không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, cảm thấy ánh mắt Kỳ Dực nhìn tôi hôm nay rất kỳ quái.

Đột nhiên di động thầy ấy để trên bàn sáng lên.

Tôi thề tôi không cố ý nhìn trộm, chỉ là tùy tiện liếc một cái, thị lực tốt quá, thấy tên wechat là “Cục cưng”, gửi cho Kỳ Dực một tin nhắn:

 Hôm nay về nhà ăn cơm không?

Bạn gái thầy sao?

Không ngờ một người đứng đắn và nghiêm túc như vậy lại đặt tên cho bạn gái là “Cục cưng”, thật muộn tao(*).

(*) ý chỉ ngoài lạnh, trong nóng.

Tan học, thầy ấy bước qua đây, điều đầu tiên thầy ấy làm là lấy điện thoại của mình. Không biết có phải bạn gái đã nói gì với thầy không mà thầy liếc nhìn điện thoại rồi lại liếc nhìn tôi, ánh mắt có hơi khó tả.

Tôi hơi chột dạ, giả vờ thu bài tập về nhà tiết hôm trước.

Sau khi thầy ấy đi, tôi đi theo đến văn phòng của thầy và nhân tiện báo cáo bài cảm nhận của tôi cho thầy.

Nhưng mà, thầy ấy nhiên liếc nhìn báo cáo vài lần rồi đặt xuống, ánh mắt sâu xa nhìn tôi, “Em viết à?”

Tôi chột dạ, cố gắng gật đầu, “Vâng! Buổi triển lãm hôm qua rất tuyệt vời!”

Thầy ấy vẫn nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó đột nhiên cười nói: “Thế à? Hôm qua tôi không thấy em.”

Thầy cũng đi !?

Sao Lý Chiêu không nói với tôi!?

“...Có lẽ nhiều người quá, lại lộn xộn.”

“Em muốn mời tôi ăn cơm để thảo luận thêm về nghệ thuật à?”

Gì với gì cơ?

Tôi đang khó hiểu thì đột nhiên nhìn thấy ở cuối trang cuối cùng của bài cảm nhận, Lý Chiêu Chiêu lại bí mật mang theo ý đồ cá nhân! Lưu số điện thoại của mình, còn hẹn Kỳ Dực ăn cơm.

…Đúng là sơ ý, sớm biết thế này đã xem qua rồi. Thật sự không thể tin tưởng Lý Chiêu Chiêu này được.

“Quả thật phải lưu số lại, nếu không có lúc không liên lạc kịp qua wechat được.”

Nói xong thầy ấy chuẩn bị thêm số mà Lý Chiêu Chiêu để lại, tôi hoảng hốt, vội vàng ngăn lại.

Thầy ấy cúi đầu nhìn xuống “đôi móng heo” của tôi đang đè trên mu bàn tay thầy, ánh mắt có hơi ý nhị.

Thầy sẽ không cho rằng tôi đang chiếm tiện nghi thầy chứ?

Ngượng ngùng thu tay về, “Em chợt phát hiện, số điện thoại này em viết sai, nếu không thì em thêm số thầy, giáo sư ạ.”

Thầy ấy mỉm cười, nói, “Được.”

Cuối cùng, tôi không chỉ bị buộc phải thêm số di động của Kỳ Dực, mà còn phải mời cơm.
Lý Chiêu Chiêu. . . !

Lúc về ký túc, định tìm Lý Chiêu Chiêu tính sổ, nhưng lại thấy bạn cùng phòng Lý Vi đang khóc, hỏi mới biết bạn trai cậu ấy cắm sừng.
Tôi ngạc nhiên, không phải mấy ngày trước còn tình chàng ý thiếp ở thư viện sao?

Thấy cậu ấy khóc lóc thương tâm thế, nên khi cậu ấy bảo tôi đi cùng để xử lý tên khốn kia, tôi đồng ý.

Theo vị trí hiển thị trên điện thoại của cậu ấy, chúng tôi tìm thấy bạn trai của cậu ấy trong một nhà hàng. Anh ta quả nhiên đang ăn cơm với một người phụ nữ, bên cạnh còn có hoa hồng.

Lý Vi nổi giận đùng đùng đi tới tặng cho một cái bạt tai, còn chửi ầm lên.

Nhưng mà hiểu lầm này được xóa bỏ trong một phút, cô gái kia là em gái của anh bạn trai.

Chà, chuyện này, lật mặt nhanh quá.

Em gái của người yêu của bạn cùng phòng là một đại mỹ nữ, rất rộng lượng, không hề tức giận, nhanh chóng rời đi.

Tôi dị ứng với hoa, vốn tưởng hiểulầm đã giải quyết xong xuôi tôi có thể thành công rút lui, không ngờ, bạn cùng phòng cứ nhất định kéo tôi ở lại làm bóng đèn, ngồi xuống ăn cơm với bọn họ.

Hoa hồng bên cạnh chỗ ngồi của tôi, khiến tôi không nhịn được hắt xì, nước mắt chảy ròng ròng.

Nhưng đôi tình nhân mới làm hòa đối diện lại không phát hiện điểm bất thường của tôi.
Khi họ đứng dậy đi vệ sinh với nhau, cuối cùng tôi cũng không chịu được mà đẩy bó hoa hồng kia ra, sau đó cầm lấy khăn giấy lau nước mắt.

Nhưng khi nhìn lên thì thấy Kỳ Dực ở ngoài cửa sổ, không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Vi và bạn trai mới vừa rời đi không xa, ánh mắt sâu xa.

Tôi:...

Tôi cảm thấy thầy ấy hiểu lầm gì đó nhưng tôi không có bằng chứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play