Truyện Nào Có Kết Thúc Ngọt Ngào Đến Mức Lăn Lộn Trên Giường ???

Chương 3


1 năm


[ZHIHU] Truyện nào có kết thúc ngọt ngào đến mức lăn lộn trên giường? (Phần 3)

Tác giả: 沐栖啊

3.

Thầy ấy nhanh chóng rời đi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà đợi nữa.

Sau hai người Lý Vi quay lại, tôi chào hỏi rồi rời đi.

Vừa ra khỏi nhà hàng thấy Kỳ Dực đứng cách đó không xa, thầy ấy đang vừa nói vừa cười với Doãn Nguyệt, em gái của bạn trai Lý Vi, hình như quen biết.

Không lẽ Doãn Nguyệt là “Cục cưng” của thầy ấy sao?

Tôi không muốn bị phát hiện, định trốn đi, nhưng không ngờ, Kỳ Dực gọi tôi, “Lật Tử."

Tôi chỉ có thể đi qua, cười xòa: “Hey, thật trùng hợp, chào giáo sư ạ!”

“Em chạy cái gì?”

“Em đâu có chạy.”

Doãn Nguyệt âm thầm quan sát tôi rồi nói: “Hai người quen nhau à?”

“Giáo sư Kỳ là thầy giáo dạy môn tự chọn của tôi.”

Doãn Nguyệt hơi kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình thường, “Vậy chắc hẳn cô hiểu rất rõ các tác phẩm của thầy Kỳ, tôi đang chuẩn bị đến phòng làm việc của thầy Kỳ xem tranh, chi bằng đi cùng nhau?”

Hiểu cái khỉ gì.

Tôi định từ chối, Kỳ Dực đã mở miệng: “Đi thôi.”

Tôi hơi chần chừ, thầy ấy đang nói tôi hay là nói Doãn Nguyệt?

Doãn Nguyệt vô cùng ngạc nhiên nhìn Kỳ Dực, “Thầy Kỳ cũng đi sao?”

Không phải vừa nói không có thời gian, để trợ lý tiếp đón cô sao?

“Đột nhiên nhớ ra, tôi có đồ rơi ở văn phòng, thuận đường đi lấy luôn.”

Vừa nói vừa nhìn tôi, “Em ngồi xe tôi.”

Tôi sững sờ một lúc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe cùng.

Tôi muốn ngồi ở phía sau, nhưng thầy ấy lạnh lùng nhìn tôi, “Lật Tử, em định để tôi làm tài xế của em sao?”

Tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước.

Bầu không khí rất yên tĩnh, tôi không biết phải nói gì, cứ cúi đầu nghịch điện thoại, thầy ấy liếc tôi một cái, đột nhiên nói, “Em đang ở giai đoạn này, học tập là quan trọng nhất, không nên có mấy suy nghĩ linh tinh.”

Tôi không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, “Em biết rồi ạ.”

“Em còn nhỏ, không hiểu thích thật lòng là thế nào, có lẽ em đã hiểu sai tình cảm của mình với cậu ta.”

Gì cơ?

“Lần trước chụp lén ở thư viện, còn lần này khóc thầm…” Thầy ấy ngập ngừng, “Tôi đều biết hết.”

“...Mấy người học nghệ thuật đều có cái trí tưởng tượng phong phú thế sao?” Tôi hỏi chân thành.

Lần này đến lượt thầy ấy nghi ngờ.

“Vừa rồi là bạn cùng phòng của em và bạn trai của cô ấy. Lần trước em chụp lén chỉ để trêu bạn cùng phòng thôi, lần này em khóc là bởi vì, em dị ứng với phấn hoa.”

Thầy ấy sững sờ, qua hồi lâu, bật cười, dường như tâm trạng cũng tốt hơn, “Nói như vậy, là tôi hiểu lầm em rồi.”

“...Giáo sư nhận ra em là người ở thư viện lúc nào?”

Nghĩ đến cảnh bất lịch sự hôm đó, tôi không được tự nhiên.

“Tôi biết từ đầu.”

Tôi kinh ngạc, thế mà trước đó, thầy ấy còn giả vờ như không quen biết?

“Trí nhớ của tôi rất tốt.” Thầy ấy mỉm cười.

Tôi buồn rầu.

Khi đến phòng làm việc, tôi cứ nghĩ đó là một xưởng nhỏ bình thường, không ngờ phòng làm việc của thầy ấy lại lớn như vậy! Một tòa nhà độc lập hai tầng với diện tích mấy trăm mét vuông, thiết kế rất có cảm giác nghệ thuật.

Nhìn tranh vẽ treo trên tường, tôi hỏi một câu rất ngu: “Đây là tranh thầy vẽ sao?”

“Không phải, tôi tìm người vẽ hộ đấy.”

“Sự hài hước lạnh lùng” trong dáng vẻ nghiêm túc của thầy ấy không dọa được tôi, ngược lại đã dọa sợ trợ lý của thầy ấy, nhìn Kỳ Dực với vẻ không thể tưởng tượng nổi, sau đó lại dùng ánh mắt mà tôi không thể hiểu được nhìn tôi.

Doãn Nguyệt đến, nói muốn mua mấy bức tranh đặt ở công ty, để Kỳ Dực giới thiệu tranh cho cô ấy. Thầy ấy rất lịch sự đồng ý.

Mà tôi, bị giao cho trợ lý của thầy ấy.

Trợ lý rất nhiệt tình dẫn tôi đi dạo ở phòng làm việc, sau đó tôi nhìn thấy những nhân viên khác trong studio của Kỳ Dực, tất cả đều là nam.

Nói thế nào nhỉ, có lẽ mấy người làm nghệ thuật đều kỳ quái và có trí tưởng tượng phong phú.

“Tiểu Kỳ, cậu xem tranh trước mặt đi, cậu dẫn một cô gái tới đây, thầy biết sẽ tức giận đó.”
Vẻ mặt của trợ lý Tiểu Kỳ thần thần bí bí, “Mọi người còn chưa biết sao, đây là cô(*) của chúng ta đấy.”

(*) ở đây là sư mẫu (vợ thầy).

Tôi sợ đến mức ho khan, không chỉ bọn họ không biết mà tôi cũng không biết, chuyện này từ lúc nào chứ?

“CÔ!?” Những người khác kinh ngạc. Sau đó tất cả đều mang vẻ mặt không thể tin được nhìn tôi.

Tôi cực kỳ sợ hãi.

“Thật ra tôi là Kỳ…”

“Ôi chao, hóa ra là sư mẫu, vừa nãy đã mạo phạm rồi.”

Còn không để cho tôi phát biểu, bọn họ cứ từng người xông lên, rất nhiệt tình, vừa bưng trà rót nước cho tôi, vừa dẫn tôi đến chỗ ngồi.

Tôi…

Thịnh tình khó chối.

Mấy người họ im lặng một lúc, tôi tưởng bọn họ đã rõ ràng, nhưng, “Hiểu rồi, cô ơi, cô trông chỉ khoảng hai mươi, thầy là trâu già gặm cỏ non, bị bọn em gọi là cô cũng không hay lắm, vậy bọn em gọi là cô nhỏ nha.”

Tôi bàng hoàng, sao có thể hiểu thành như vậy được?

“Không phải, ý của tôi là, thật ra tôi là học sinh của thầy các anh”

“Gì cơ!? Thầy không chỉ gặm cỏ non, mà còn ăn cỏ gần hang?!”

Xong rồi, càng giải thích càng loạn, đợi lát nữa Kỳ Dực quay lại, sẽ không hiểu lầm tôi tung tin đồn nhảm sau lưng đấy chứ?

Tôi muốn đi nhưng Kỳ Dực quay lại rồi.

Thấy tôi bị đám người đó vây quanh, khó hiểu cau mày, “Không có gì làm sao? Tụ tập ở đây làm gì??”

“Thầy ơi, bọn em đang nói chuyện với cô nhỏ.”

Tôi: …

Sao miệng các anh nhanh thế!

Một giây kia, tôi đã nghĩ xong mình nên hỏa táng hay thổ táng.

Nhưng mà Kỳ Dực chỉ nhíu mày, cũng không nói gì.

Càng không giải thích.

4.1

Tôi thấp thỏm rời khỏi studio với thầy ấy.

Thầy ấy nói vẫn chưa ăn tối nên dẫn tôi đi ăn, ăn xong rồi về trường.

“Em mời thầy ạ.”

Tôi chủ động mở miệng, thứ nhất, vì Lý Chiêu Chiêu mà tôi nợ thầy ấy một lần, thứ hai, tôi phải thành khẩn nhận lỗi, sau đó giải thích về hiểu lầm lúc nãy.

Nhưng mà, Kỳ Dực dẫn tôi đến một nhà hàng cao cấp, tôi liếc nhìn số dư ít ỏi trong ví tiền, lập tức đã hối hận vì mời khách.

Thầy ấy dường như không biết, rất không hề kiêng nể, cái gì đắt thì gọi.

Tim tôi rỉ máu, đây là trả thù sao?

Tôi buồn rầu, chẳng còn tâm trạng giải thích nữa, tiêu nhiều tiền của tôi thế, còn muốn tôi nhận lỗi, không có cửa đâu!

Hung hăng cắn miếng bít tết, còn không thèm cắt.

Thầy ấy liếc nhìn tôi, “Răng cũng tốt đấy.”

Mặt tôi đỏ bừng, thả miếng thịt kia ra.
Tôi tức giận điên lên.

Thầy ấy ân cần đưa cho tôi một tờ giấy, chỉ vào miệng rồi ra hiệu cho tôi lau.

Tôi nhìn thầy ấy, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng, trơn bóng, sexy của thầy, tim bất giác loạn nhịp, mặt càng đỏ hơn.

Vẫn phải nói, Kỳ Dực tuy hơi nhiều tuổi chút, nhưng lại rất đẹp trai, phong thái tao nhã, khí chất cao quý, còn rất tài hoa, mấy nữ sinh trong trường si mê thầy ấy cũng bình thường.
Thầy ấy lấy miếng bít tết của tôi, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đưa lại.

Tôi có đôi chút không kiềm chế được suy nghĩ bậy bạ, Kỳ Dực ân cần như vậy, chắc là do bạn gái huấn luyện thành.

Sự rung động vừa rồi, cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh, phút chốc tỉnh táo lại.

Ăn xong, tôi định trả tiền, Kỳ Dực lại giành trước, nói là đùa tôi, sao có thể để em mời khách chứ.

Tôi cũng không kiên trì, dù sao cũng rất đắt, tôi là người nghèo, không cần giữ mặt mũi vì lòng tự trọng đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play