Truyện Nào Có Kết Thúc Ngọt Ngào Đến Mức Lăn Lộn Trên Giường ???

Chương 1


1 năm


[ZHIHU] Truyện nào có kết thúc ngọt ngào đến mức lăn lộn trên giường? (Phần 1)

Tác giả: 沐栖啊

----------------

Sau một ngày học ở thư viện, khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi đột nhiên thấy bạn cùng phòng và bạn trai của cô ấy đang thân mật ở phía sau giá sách.

Vốn định nghĩ lưu bằng chứng lúc nào về trêu cô ấy, không hề nghĩ mới chụp ảnh xong, khi quay đầu lại thấy giáo sư Kỳ Dực, người làm mưa làm gió trên diễn đàn của trường chúng tôi, đang đứng cách đó không xa, khoan thai nhìn tôi.

Ánh nhìn ấy như muốn nói lên rằng: Không ngờ em lại có sở thích như vậy.

Tôi định giải thích đó là bạn cùng phòng của mình, nhưng nghĩ lại thì tôi biết thầy ấy, nhưng thầy ấy đâu biết tôi, cần gì giải thích.

Chỉ cần chuồn lẹ…

Nói là làm, tôi lấy điện thoại, hiên ngang trừng mắt nhìn thầy ấy: 

Nhìn gì mà nhìn.

Sau đó sải bước chạy mất dạng.

Vốn tưởng rằng chuyện này trôi qua như thế, ai ngờ, tôi lại gặp thầy ấy trong tiết thưởng thức nghệ thuật mấy ngày sau.

Ai đó nói cho tôi biết, tại sao thầy ấy lại đứng trên bục giảng?

Như để giải đáp những nghi ngờ của tôi và mọi người, giọng nói lạnh lùng, trong trẻo của thầy ấy vang lên: “Giáo sư Lý của các em mới đây bị ốm, nhờ tôi dạy thay tiết này 1 tháng.”

Vừa dứt lời, các bạn học trong lớp đều rất phấn khích.

Mọi người kích động cũng bình thường, dù sao lúc biết được trường tốn một khoản tiền lớn mời Kỳ Dực làm giáo sư thỉnh giảng, nữ sinh trong trường phát cuồng lên, mỗi ngày đều ảo tưởng vô tình gặp được vị họa sĩ thiên tài của giới mỹ thuật.

Ngay cả bạn cùng phòng tôi, hoa khôi trường thích làm đỏm, Lý Chiêu Chiêu ngày nào cũng trang điểm, đi đến những nơi Kỳ Dực có thể xuất hiện. Hy vọng có cuộc gặp gỡ tình cờ, lãng mạn với thầy ấy.

“Lật Tử.”

Đột nhiên nghe thấy tên mình, còn phát ra từ miệng Kỳ Dực, trong lòng tôi căng thẳng, không phải chứ, thầy ấy còn nhớ tôi sao?
Không lẽ muốn trả thù sự bất lịch sự của tôi ngày đó sao?

“Một tháng tới đây, em làm lớp trưởng trong tiết của tôi.”

Khác với những câu cảm thán đầy hâm mộ của những bạn học xung quanh, tôi bất giác thốt lên: “Sao, tại sao ạ?”

“Bởi vì 8 là con số may mắn của tôi, không khéo, chính là em.”

Giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, tim tôi như bị cái gì đó đánh trúng, vô tình hẫng một nhịp.
Tôi nhìn lên bục giảng, chỉ thấy thầy ấy đang đẩy cặp kính của mình, đã bắt đầu nghiêm túc giảng bài.

Gì vậy chứ, cứ nói năng kỳ quái, khiến người khác hiểu lầm.

8 là số thứ tự của tôi trong danh sách lớp.
Lúc hết giờ, bên ngoài lớp học đã có một đám đông vây quanh.

“Lật Tử, lên đây một lát.”

Thầy ấy gọi tên tôi, tôi bất chấp đi lên dưới ánh mắt có thể giế.t người của các bạn học, cúi đầu không dám nhìn, “Thưa thầy.”

“Ừ. Chúng ta thêm wechat, sau này em thay tôi phát và thu bài tập về nhà của mọi người."

Thầy ấy dường như không nhận ra tôi. Sau khi thêm WeChat, thầy ấy yêu cầu tôi mang bài tập về nhà do giáo sư Lý giao trong tiết học cuối cùng đến văn phòng của thầy rồi rời đi.
Chỉ còn lại mình tôi bị mọi người vây quanh cầu xin wechat, thậm chí có người còn bỏ khoản hậu hĩnh để mua.

Trình độ điên cuồng này có thể sánh với đu idol.

Lúc tới phòng làm việc của Kỳ Dực, nửa đường gặp bạn cùng phòng aka hoa khôi trường thích làm đỏm, cậu ấy thay đổi thái độ ngạo mạn trước đây, “nhiệt tình” nói cùng tôi đi nộp bài tập.

“Giáo sư Kỳ trông thật trẻ, đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói một bức tranh của thầy ấy có giá bằng cả ngôi nhà. Không biết tại sao lại đến dạy ở trường chúng ta.”

“Nhưng mới còn trẻ, người ta đã làm giáo sư thỉnh giảng, thế chắc phải ngoài 30 rồi.”

Dù sao yêu cầu của trường chúng tôi đối với giáo sư thỉnh giảng ít nhất cũng phải từ tiến sỹ trở lên.

“Có hơn 30 thì cũng đẹp trai mà, nghe nói rằng thầy ấy chưa có bạn gái. Tớ không ngại ở cùng một người đàn ông lớn tuổi hơn tớ...Kỳ, chào thầy Kỳ ạ!”

Theo ánh mắt của Lý Chiêu Chiêu, Kỳ Dực đã đứng chỗ bậc thang từ lúc nào không hay.
Tôi theo bản năng chột dạ, thầy ấy hẳn là không nghe thấy những gì tôi vừa nói đâu nhỉ?

“Theo tôi.”

Thầy ấy dường như không nghe tôi nói quay lưng bỏ đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Chiêu Chiêu mê trai bị bắt gặp, không còn mặt mũi đi theo nữa, vỗ vỗ bả vai tôi rồi bỏ chạy.

Tôi chỉ có thể nhắm mắt đi theo Kỳ Dực vào văn phòng.

Đặt bài tập trên bàn làm việc, đang nghĩ cách rời đi, thầy đột nhiên mở miệng: “Có hứng thú với hội họa à?”

Tôi vô thức lắc đầu, sau đó nghĩ đến thân phận của thầy ấy, vội vàng gật đầu.

Thầy khẽ cười, “Sao lại chọn môn tự chọn này?”

Bởi vì phải tích lũy tín chỉ, bởi vì không chọn được mấy môn hay khác…

“Giờ học của giáo sư Lý rất thú vị.”

“Giờ của lão ấy thú vị?”

Thầy ấy nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, như thể có thể nhìn thấu lòng tôi.

Giáo sư Lý là một người cổ hủ, giờ học bình thường rất nghiêm túc, có quỷ mới thích.

“Cuối tuần có một triển lãm, nếu em hứng thú, ở đây có vé vào, cho em đó.”

Hả?

Tôi muốn từ chối, nhưng mình mới nói có hứng thú kia mà.

“Vâng, cảm ơn thầy ạ.”

Đồng ý trước, sau đó tôi không đi là được.
“Đi về nhớ viết bài cảm nhận.”

【...】Kỳ Dực, lão già ch.ết ti.ệt.

Tôi ôm nỗi oán hận bước ra cửa, sau lưng vang lên giọng nói thầy ấy lần nữa vang lên phía sau lưng, “Năm nay tôi mới 27, chưa tới 30.”

Hả?

Bối rối hồi lâu mới kịp phản ứng, thầy ấy nghe được mây lời tôi nói…

Lúng túng chết được, chuồn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play