Việc Thẩm Thịnh Quân lo sợ cũng không hề sai một chút nào, ngay sau khi nhận được câu trả lời của hắn sắc mặt cậu trở nên không vui thấy rõ.
Rõ ràng Thiệu Huy đã nhắc hắn nên ăn sáng từ lúc sáng sớm, vậy mà đến tận bây giờ đã là buổi trưa mà vẫn chưa có gì vào bụng.

Rốt cuộc hắn có đặt lời nói của cậu vào đầu hay không vậy?
"A Huy."
Cậu gắt gỏng nói:"Đừng có gọi tôi!"
"Em đang giận sao?"
Thiệu Huy lập tức phủ định: "Tôi không có!"
Đã là gì của nhau đâu, cậu nhắc nhở hắn hắn không chịu nghe thì thôi cậu lấy tư cách gì để giận đây?
Giữa hai người họ suy cho cùng cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, bản thân cậu quả thật cũng nhiều chuyện khi xen vào chuyện riêng của hắn như vậy, hắn ăn hay không là chuyện của hắn liên quan gì đến cậu cơ chứ?
Nghe ngữ điệu nói chuyện của cậu Thẩm Thịnh Quân liền biết cậu giận mình thật rồi, hắn tựa như một chú cún nhỏ đáng thương nhìn cậu nói: "Bây giờ tôi đi ăn nhé? Em đừng giận nữa."

Điệu bộ này của hắn khiến cậu cảm thấy dở khóc dở cười không thôi, có cần phải làm nét mặt đáng thương đến như vậy không chứ, cậu đã ăn hiếp gì hắn đâu?
Nhưng miệng thì vẫn cứng rắn nhắc lại câu nói vừa rồi:"Đã nói là tôi không có giận!"
"Được được em không giận, vậy bây giờ đi ăn cùng tôi nhé."
Thấy hắn đã nói đến như vậy rồi thì cậu đành miễn cưỡng đi ăn cùng hắn vậy, sẵn tiện giám sát quá trình ăn của hắn để tránh việc hắn bỏ bữa.
"Được, đi thôi."
Nói thì nói cho sang vậy thôi chứ thực chất sau khi khi đến nhà ăn, cậu vẫn được hắn gọi giúp cho một phần ăn giống mình.

Không biết rằng cậu có thực sự giám sát hắn ăn hay không, chỉ thấy ở một bàn ăn hai người là hình dáng của một cậu thanh niên trẻ đang cúi đầu tập trung ăn phần ăn của mình, còn người đàn ông cao lớn thì lại chăm chăm nhìn thiếu niên ấy ăn, qua một lúc vẫn chưa có ý định động đũa.

Chốc chốc lại thấy người đàn ông đó tiện tay rót nước đưa đến cho cậu thanh niên mà cậu thanh niên thì nhận lấy uống một cách ngon lành.
Đến khi Thiệu Huy đã dùng xong phần ăn của mình, phần ăn của Thẩm Thịnh Quân vẫn còn nguyên chưa hề động đũa đến khiến cậu khó hiểu không thôi.
"Tại sao lại không ăn?"
"Tôi no rồi."
Câu trả lời này càng khiến cậu cảm thấy khó hiểu hơn, no, hắn đã ăn gì đâu mà no?
"Đừng có ăn nói lung tung nữa, anh mau ăn đi đồ ăn nguội hết rồi kìa." Cậu thúc giục.

Bị Thiệu Huy thúc giục, Thẩm Thịnh Quân nhanh chóng động đũa ăn, không biết có phải bởi vì sống trong quân đội quá lâu hay không mà phong cách ăn uống của hắn lại có phần dân dã tùy tiện hơn so với một thiếu gia luôn được ăn sung mặc sướng trước giờ trong khuôn phép như cậu.
Cậu một mực nhìn vào hắn, không phải là đang đánh giá hay chán ghét gì cách ăn uống của hắn mà chỉ đơn thuần giám sát hắn ăn như những gì bản thân đã nói trước đó.
Sau khi hắn ăn xong, cả hai mới cùng nhau rời đi.

Thay vì dẫn cậu trở về phòng của mình, hắn lại dẫn cậu đi dạo vài vòng trong quân khi cho đỡ ngột ngạt.

Bình thường nơi đây không có ai cho phép dẫn người lạ đi như thế đâu, nhưng bởi vì người này là cậu nên hắn mới bỏ qua không để ý đến những quy tắc vốn được đặt ra của nơi này.
Lê Úy ở một góc nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng cảm thấy chướng mắt không thôi.

Anh bĩu môi nói: "Chậc, yêu với chả đương sao không về nhà mà thân thiết đi, bày đặt ở đây phát cơm chó.

Rồi ai hưởng?" Anh hưởng hết chứ ai!
"Cậu chưa yêu đương bao giờ nên cậu sẽ chẳng thể hiểu được mạch não của họ đâu."
Câu nói của Henry như một nhát dao đâm thẳng vào tim đen anh, lườm mắt nhìn anh ta với vẻ khó chịu, anh nói: "Tôi có yêu đương hay chưa cũng không ai mượn anh xíu vào nói đâu."
"Rồi rồi là do tôi nhiều chuyện, ăn xong rồi có muốn đi vài vòng cho tiêu thực không?"
"Cậu tự mà đi đi." Nếu mà đi cùng thì hai người có khác gì Thẩm Thịnh Quân cùng Thiệu Huy đâu, đều là đàn ông, cùng nhau đi dạo như vậy bộ không cảm thấy kỳ cục hay gì?
___

"Mày nói cậu ta cùng Thẩm thượng tướng rốt cuộc có quan hệ gì?" Một người đàn ông ngồi gần đó quay sang hỏi cậu bạn.
"Người thân chăng?" Cậu ta mơ hồ suy đoán, "Hay là người yêu?"
Người đàn ông đó giơ hai ra nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cậu ta thấy vậy cười lạnh nói: "Mặc kệ là loại quan hệ gì, chỉ cần dính dáng đến hắn tao đều cảm thấy chướng mắt."
Người đàn ông đưa ra đề nghị: "Có muốn làm một chút chuyện gì đó thú vị không?"
"Được thôi, tao cũng rất muốn xem kịch hay."
Thế là một kế hoạch nhắm vào Thiệu Huy được bày ra, không rõ bọn họ đang muốn làm gì nhưng có thể chắc chắn rằng những điều họ gây ra sắp tới sẽ không có gì tốt đẹp.
Bàn bạc kế hoạch xong, người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho đàn em đi tìm hiểu thông tin về cái người đi bên cạnh Thẩm Thịnh Quân kia.
Tốc độ điều tra của họ nhanh đến kinh ngạc, chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng mà họ đã có được thông tin mà mình mong muốn.
"Hoàng Thiệu Huy, đừng trách bọn tôi độc ác muốn trách thì nên trách bản thân cậu cùng hắn tại sao lại có quan hệ." Người đàn ông nở một nụ cười xấu xa nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play