Bị thuyết phục, Uông Vũ Châu nhíu mày đành phải chấp nhận
hiện thực, cô ấy vắt ra một lượng lớn mù tạt ăn cùng với sashimi, vị cay nồng
xộc thẳng lên đỉnh đầu làm tiêu tan phiền muộn. Bạn thân, bạn cùng phòng, đồng
nghiệp tốt nhất của cô muốn chia cắt một nam một bắc với cô, cuộc sống mà, một
mình bước đi không có mái ấm sau lưng thật sự rất cô đơn.
Lúc Uông Vũ Châu bắt xe đưa Chu Tiếu Tiếu về khách sạn thì
đã rất khuya, Nghiêm Túc đi xuống đón cô nhưng lại có chút không hiểu, tại sao
bạn thân của Chu Tiếu Tiếu lại nhìn anh với ánh mắt khác lạ như vậy, cuối cùng
còn hừ lạnh một tiếng, phớt lờ lời chào hỏi rồi nghênh ngang phóng xe đi?
Nghe được sự thắc mắc của Nghiêm Túc, Chu Tiếu Tiếu ôm eo
anh lắc qua lắc lại, cười nói: “Có cảm giác nguy hiểm phải không! Vũ Châu ghen
tị rồi đó! Có nhiều người thích em lắm đúng không!”
Nghiêm Túc đưa tay ra, cánh tay dùng sức ôm lấy eo Chu Tiếu
Tiếu đang chút say, cúi đầu ngửi bên mặt cô, sau đó mút môi cô, thấp giọng hỏi:
“Em uống bao nhiêu rồi?”
“Vũ Châu không vui!” Chu Tiếu Tiếu ngược lại vòng tay ôm cổ
Nghiêm Túc, dụi đầu vào vai anh, mái tóc rối làm cho trong lòng Nghiêm Túc trở
nên ngứa ngáy, nhưng cô lại không cảm giác được, cô đếm số trên đầu ngón tay:
“Uống rượu gạo, còn có rượu mai. Sau đó Vũ Châu nói là chưa đã nên gọi thêm
rượu vang đỏ với bia…”
Nồng độ cồn đều không cao, nhưng Nghiêm Túc rất rõ Tiếu Tiếu
không uống nhiều loại rượu như thế được, nhìn gương mặt đỏ bừng cùng với ánh
mắt mê man bây giờ của cô thì biết.
“Không chỉ có cô ấy không vui, em cũng không vui sao?”
Nghiêm Túc ôm Tiếu Tiếu đến bên giường, hỏi cô: “Rời xa bạn bè có buồn không?”
Chu Tiếu Tiếu dừng lại một chút, sau đó thành thật gật đầu
trong vòng tay anh, nhỏ giọng thì thầm: “Lúc em vừa đến Châu Phi rất khó chịu,
mỗi khi đến tối thì sẽ khóc, đều là Vũ Châu ngủ với em, sợ em ngủ một mình.”
Nghiêm Túc thở dài, anh biết Chu Tiếu Tiếu buồn, nhưng anh
cũng không có cách nào khác, bạn bè của anh cũng giống như thế, rải rác khắp
nơi trên thế giới, ngay cả Chu Vũ Thiên bây giờ cũng không phải đang ngồi xổm
trong phòng thí nghiệm bên kia đại dương sao? Anh cũng chỉ có thể cố gắng hết
sức nhường nhịn, trong lòng anh, cùng Tiếu Tiếu ở bên nhau mới là quan trọng
nhất. Anh thật sự không thể tưởng tượng được những ngày anh và Tiếu Tiếu sống ở
hai đất nước khác nhau.
“Vậy mấy ngày nay, ban ngày em ở cùng với cô ấy nhiều hơn
chút đi.” Nghiêm Túc sờ gương mặt vừa nóng vừa mềm của Chu Tiếu Tiếu, chậm rãi
nuốt cơn ghen lại: “Nhưng buổi tối anh nhất định phải ngủ với em.”
Vừa dứt lời, Nghiêm Túc bị Chu Tiếu Tiếu cả người đang nóng
như lửa chủ động nhào tới. Cơ thể nhỏ bé gầy gò, ấm áp mềm mại, vốn dĩ nhào lên
không có chút uy hiếp nào, nhưng dưới bàn tay của cô, Nghiêm Túc lại có thể bị
đè xuống. Anh vẫn còn thời gian để nhớ vươn tay ra che chở Chu Tiếu Tiếu đang
say, sợ cô không cẩn thận sẽ bị đập đầu. Sau đó hôn lấy đôi môi mềm mại đỏ tươi
có chút rượu của cô, nghĩ thầm thỉnh thoảng để Tiếu Tiếu uống chút rượu cũng
tốt.
Nghiêm Túc ở lại bên đây với Chu Tiếu Tiếu năm ngày, mặc dù
Uông Vũ Châu không nỡ nhưng cũng chỉ có thể tạm biệt Tiếu Tiếu, khởi hành bay
đến Ethiopia.
Mặc dù đến công ty từ chức cũng bị giữ lại, nhưng thực sự có
rất ít nhân viên ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.