Đêm đó, Chu Tiếu Tiếu hiếm khi ngủ muộn hơn Nghiêm Túc. Rốt cuộc, cô đã nghỉ ngơi cả ngày, còn Nghiêm Túc lại bận rộn bàn giao chuyện của công ty trước kì nghỉ phép suốt một ngày.

Nhưng dù không buồn ngủ, cô vẫn bình yên nằm trong vòng tay của anh, tựa vào trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực anh, chầm chậm, chầm chậm, dường như cảm giác an tâm và hạnh phúc bắt đầu dâng lên từ lòng bàn chân, và cuối cùng ngập đến đỉnh đầu, nó bao phủ toàn bộ cơ thể cô, khiến lòng cô có cảm giác như đang nằm trên đám mây bồng bềnh.

Nghiêm Túc rất mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Chu Tiếu Tiếu khẽ nhích lại gần hơi thở đều đều của anh, hôn lên đôi môi ấm áp của anh.

Không phải cô muốn tiến vào sâu, cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, chỉ là cô không nhịn được, có một chút cảm giác thèm khát da thịt.

Chu Tiếu Tiếu giống như một con mèo lặng lẽ lăn qua lăn lại trong vòng tay của Nghiêm Túc, mặc dù động tác rất khẽ những vẫn có tiếng động, cũng may là không đánh thức Nghiêm Túc đã mệt mỏi muốn nổ tung, anh chỉ lật người, nhưng xoay người được nửa chừng, tựa như theo bản năng nghĩ đến có người trong ngực, lại quay người lại, ngây ngốc vỗ nhẹ vào lưng Chu Tiếu Tiếu, vỗ càng lúc càng nhẹ, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, Chu Tiếu Tiếu cũng không còn trằn trọc nữa, cô nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, chìm vào giấc ngủ bình yên như người bên cạnh.

Mãi cho đến ngày hôm sau, ý thức của hai người mới dần dần hồi phục lại, có thể nói là đã quá giờ trưa, mộng đẹp mới tỉnh.

Nhưng tỉnh rồi cũng không muốn rời giường, đều nằm lại đây, tìm cách bù đắp khoảng thời gian xa cách trên người nhau.

Cuối cùng, Chu Tiếu Tiếu đã từ bỏ ý định đích thân xuống bếp, ra ngoài ăn tạm một bữa với Nghiêm Túc.

Thật đáng tiếc, cho dù cô có thể cư xử như một đứa trẻ trong vòng tay Nghiêm Túc như thế nào, cô vẫn phải đối mặt với những gì nên đối mặt.

Cuộc điện thoại đầu tiên là cho cô giáo Trình, cô giáo luôn yêu thương cô hết mực, thực sự đã bùng lên khí thế của chủ nhiệm lớp năm đó, trách móc đến mức khiến cô phải rũ đầu xuống, dùng đôi mắt long lanh ngân ngấn nước cầu cứu Nghiêm Túc.

Nhưng Nghiêm Túc phớt lờ cô, hơn nữa còn đưa tay ra nhéo hai bên má cô một cách hả hê. Cô đã trở nên quá gầy sau khi bôn ba nơi xứ người trong vài năm qua, thậm chí còn gầy hơn những năm tháng cô đi làm thêm điên cường, Nghiêm Túc thở dài, anh đứng dậy, đi kiểm tra tủ lạnh rồi nghĩ rằng chỉ cần đặt thêm món canh gì đó về là được rồi. Đến khi Chu Tiếu Tiếu đặt được điện thoại xuống, hẳn là tiếng nói đã muốn bốc khói luôn rồi đây.

Nhưng tóm lại, cô Trình vẫn luôn dịu dàng và ân cần, nhìn chiếc cằm gầy và nhọn của cô gái nhỏ trong video, cuối cùng bà vẫn đau lòng, cười nói: “Sau này em không cần lo lắng điều gì khi đến chỗ chúng ta đâu. Khi nào kết hôn, chúng ta sẽ đến đó, em đừng suy nghĩ nhiều, phải bồi bổ thân thể thật

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play