“Cưng ơi.” – Kinh Thời Mẫn ăn hết canh thuốc của ngày hôm nay, anh gọi với lại Bé Gấu Ngốc đang chuẩn bị dọn dẹp bát đũa trong bếp.
“Thứ bảy này anh sẽ tổ chức sinh nhật bù, nhưng mà không nhiều người lắm đâu, anh chỉ gọi vài người đến nhà ăn cơm thôi… Đều là bạn của anh, họ cũng rất vui lòng trở thành bạn em.”
Đào Bách Chi chớp chớp mắt, tiên sinh… đang giúp cậu làm quen bạn bè?
Tính ra cậu đã ở chung với tiên sinh được ba tháng rồi.
“Cho nên, anh có thể nhờ em chuẩn bị cơm trưa và bánh ngọt không?” – Tiên sinh rất giống một chú thiên nga ưu nhã cao quý.
“Em làm được mà tiên sinh.” – Bé Gấu Ngốc hoàn hồn, liên tục gật đầu. Tiên sinh muốn giới thiệu mình với bạn bè của anh ấy sao…
“Ừ, cưng của anh là giỏi nhất.” – Tiên sinh đi đến trước mặt cậu, mùi coca lạnh rất nhạt hòa vào mùi trà gừng cay ấm. Tiên sinh thấp hơn Bé Gấu Ngốc nhiều, anh giơ tay, ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi Bé Gấu Ngốc, lưu lại cảm giác man mát: “Đến lúc đó… Có lẽ em cần thu pheromone lại một chút.”
Bé Gấu Ngốc như người mất hồn ngơ ngác gật đầu, cầm bát đi vào phòng bếp, suýt thì nhầm lò vi sóng thành máy rửa bát.
Chẳng mấy đã đến thứ bảy, Bé Gấu Ngốc đánh dấu tạm thời cho tiên sinh. Thực ra sau khi hai người đã đánh dấu hoàn toàn, sức khỏe của tiên sinh không còn yếu như trước nữa, cũng không cần thường xuyên đánh dấu tạm thời nữa, nhưng Kinh Thời Mẫn lại nói hôm nay khách đến nhà có cả Alpha lẫn Omega, nên làm để tránh trường hợp không đáng có. Bé Gấu Ngốc thấy anh nói rất có lý, hoàn toàn không ý thức được rằng bình thường tiên sinh đi làm còn gặp nhiều Alpha hơn hôm nay nhiều.
Vết đánh dấu sau cổ rất mờ, bởi vì khi hai người thành kết quên mất cắn tuyến thể, đến khi nhận ra thì khoang sinh sản của Kinh Thời Mẫn đã đóng lại rồi, Bé Gấu Ngốc có làm thế nào cũng không khiến nó mở ra được. Cậu đành vừa cắm vừa cắn, tiếc là răng nanh của cậu quá cùn, cuối cùng chỉ có thể để lại dấu răng mờ nhạt không biết có thể coi là đã đánh dấu xong rồi hay không.
Mặc dù chỉ cần t1nh dịch của Alpha nằm trong cơ thể Omega đã được coi là đánh dấu xong, nhưng vết cắn tuyến thể khi thành kết có thể lưu lại cả đời, nó không chỉ thể hiện sự chiếm hữu của Alpha với Omega, nó còn có thể khiến những Alpha khác chùn bước.
Ban đầu Đào Bách Chi cũng mừng thầm vì Kinh Thời Mẫn không hề phản kháng khi cậu ghé vào tuyến thể của anh mà gặm c ắn theo bản năng, nhưng răng nanh cùn của cậu đúng là chẳng được việc gì…
Bé Gấu Ngốc li3m li3m đầu răng tròn tròn của mình, các Alpha khác có răng nanh sắc nhọn liệu có chọc vào lưỡi của họ không? Đây quả là vấn đề đáng để hỏi.
Lần này Bé Gấu Ngốc không thể cắn được cổ tiên sinh, cậu đành m*t nhẹ tuyến thể sau cổ Kinh Thời Mẫn. Kinh Thời Mẫn đã sớm bị mùi trà gừng và hành động gần gũi của Alpha làm nổi lên ngọn lửa trong lòng, anh trực tiếp ngả người sang hôn lên môi Đào Bách Chi. Bé Gấu Ngốc chợt thấy môi mềm mại, trong miệng lấp đầy hương coca còn mang theo hơi mát lạnh, thỏa mãn vô cùng.
“Ưm…” – Kinh Thời Mẫn bỗng buông Đào Bách Chi ra, Bé Gấu Ngốc chỉ đành li3m li3m khóe môi chưa đã thèm. Anh dùng đầu ngón tay đẩy môi Bé Gấu Ngốc ra, đầu ngón tay chạm vào răng nanh cậu, một ngón tay duỗi vào trong miệng cậu. Đầu lưỡi Bé Gấu Ngốc cũng không an phận, nó cứ luôn cuốn lấy ngón tay tiên sinh, sau đó Kinh Thời Mẫn lại thò thêm một ngón vào giữ lấy đầu lưỡi cậu – mặc dù anh cũng dùng sức nhưng lưỡi Bé Gấu Ngốc vừa nóng vừa dày, hai ngón tay chẳng đủ để kìm kẹp được nó, chẳng mấy chốc hai ngón tay của tiên sinh đã bị Bé Gấu Ngốc m*t ướt đẫm, tiên sinh nhìn chằm chằm hai ngón tay đẫm nước của mình, vài giây sau mới nói: “Thử cắn tuyến thể của anh lại xem.”
Hô hấp của Bé Gấu Ngốc hơi dừng lại, cậu nghe tiên sinh nói vậy lập tức trở mình đè tiên sinh xuống chuẩn bị cắn, đột nhiên cửa phòng mở ra, một chàng trai Omega có vẻ mới mười tám đang đứng ở cửa, tiến không được lùi chẳng xong.
“Xin lỗi vì quấy rầy hai người…”
“Em… Sao em lại vào được đây.” – Kinh Thời Mẫn thở hổn hển, lập tức đứng dậy khỏi lồ ng ngực Đào Bách Chi, ngón tay dính nước bọt của Bé Gấu Ngốc cũng bị giấu sau lưng.
“Bởi vì… Chính anh nói mật khẩu cho em mà.” – Dường như sợ Kinh Thời Mẫn sẽ nổi giận, Omega lập tức mở điện thoại cho anh xem lịch sử trò chuyện.
“…” Đúng thế thật.
“Biết rồi… Vào đi.” – Kinh Thời Mẫn tránh khỏi Bé Gấu Ngốc, đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca đưa cho Omega.
Đến sớm thế làm gì. Đào Bách Chi li3m li3m môi, không thể tiếp tục đánh dấu tạm thời nữa, giữa môi răng cậu dường như vẫn còn vương lại hơi lạnh của tiên sinh, nếu Omega này đến vào đúng giờ cơm, cậu có thể cùng tiên sinh dùng tay…. Không được nghĩ nữa!
Bé Gấu Ngốc chột dạ ngó tiên sinh một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Trước khi gặp được tiên sinh, cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ tới kỳ
[email protected] tình, tất cả đều vì sau khi cậu đánh dấu tiên sinh… Vì tiên sinh, dạy cậu quá nhiều…
“Đây là?” – Omega tò mò nhìn Bé Gấu Ngốc đỏ bừng tai đang ngồi im trên sofa.
Bé Gấu Ngốc tò mò nhìn về phía tiên sinh.
Tiên sinh sẽ giới thiệu mình thế nào.
Đối tượng bệnh viện phân phó?
Nghe có vẻ đơn giản tùy tiện.
Đầu bếp?
Có lẽ sẽ là đầu bếp…
“Đây là Đào Bách Chi, là Bé Gấu Ngốc của anh.” – Đào Bách Chi vẫn đang rối tắm, Kinh Thời Mẫn đã mở miệng giới thiệu cho Omega: “Nhưng em ấy không thích người khác nói em ấy ngốc, nên bây giờ anh gọi em ấy là cục cưng.”
Bé Gấu Ngốc suýt nữa trượt xuống khỏi sofa.
“Ể.” – Omega trợn trắng mắt, cậu biết khi Kinh Thời Mẫn chữa bệnh đã được bệnh viện sắp xếp cho một người, nhưng cậu không biết người ta trông như nào, bây giờ cuối cùng cũng được gặp rồi, chỉ là một Alpha có mắt có mũi, chẳng có gì đẹp, bây giờ cậu chỉ hối hận vì mình đến quá sớm…
“Chào anh Đào Bách Chi, em là Lâm Sương, Lâm rừng cây, Sương sương giá.” – Bé Gấu Ngốc đang ở trong bếp chuẩn bị cơm trưa, Lâm Sương vừa vào, Bé Gấu Ngốc đã nhảy dựng ra xa hai bước. Nếu không phải không gian trong bếp có hạn, có lẽ cậu đã chảy ra khỏi cửa sổ luôn rồi.
“Chào em, chào em, anh là Đào Bách Chi!” – Thanh niên năm tốt lịch sự ưu tú – Bé Gấu Ngốc – Đào Bách Chi khom lưng chào hỏi một cách máy móc, Lâm Sương hơi ngẩn ra không hiểu gì, đột nhiên đầu óc nghĩ đến gì đó, trong lòng cậu thầm kính nể cách huấn luyện Alpha của Kinh Thời Mẫn, cậu lùi một bước giữ khoảng cách an toàn với Đào Bách Chi.
“Khụ khụ! Là thế này.” – Lâm Sương ho nhẹ: “Dư Chước thích Kinh Thời Mẫn.”
Đào Bách Chi nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng tay cậu sắp không cầm được đ ĩa nữa: “Có rất nhiều người thích tiên sinh, ai thích tiên sinh cũng rất bình thường.”
Nhưng Lâm Sương liếc một cái là nhìn thấu tâm tư của Bé Gấu Ngốc rồi: “Chúng ta kết đồng minh đi!”
“?”
“Em… Thích anh ấy.” – Lâm Sương bỗng nhiên ngượng ngùng, ngón tay vô thức xoắn xuýt trước ngực như cái bánh quẩy.
“… Em thích Dư Chước?” – Dư Chước là ai?
“Đúng.” – Vừa nhắc đến Dư Chước, hai mắt Lâm Sương đã sáng bừng lên: “Mùi của anh ấy là câu kỷ tử, của em là bia, anh ấy là Chước em là Sương, một nóng một lạnh, có phải bọn em hợp nhau lắm không?”
Theo như Bé Gấu Ngốc biết, pheromone của trợ lý của tiên sinh là câu kỷ tử.
“Hợp!”