Kinh Thời Mẫn bước xuống xe, Đào Bách Chi vẫn đứng ngoài cửa nhà chưa vào, cậu lo lắng nhìn trong xe, không thấy đôi vợ chồng kia.

Chắc là tiên sinh đã giải quyết rồi.

Tiên sinh đã biết cả rồi.

Kinh Thời Mẫn vào nhà, Đào Bách Chi cũng đi theo vào phòng khách. Anh thay quần áo xong ngẩng đầu nhìn Đào Bách Chi, lúc này Bé Gấu Ngốc đang hoảng loạn không biết phải làm sao, vội vàng lùi vài bước, không may đụng phải bức tường ngay đằng sau.

“Tiên sinh.” – Kinh Thời Mẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, anh như vậy càng khiến cậu thêm khó chịu, hai người giằng co hai phút, cuối cùng Đào Bách Chi cũng mở miệng: “Nhà em… Ngài cũng thấy rồi, nhà em còn một người em trai, đều cần em nuôi. Họ cần em, cha mẹ đã nuôi em lớn, em đưa tiền cho họ là làm đúng bổn phận của em, nhưng không phải nghĩa vụ của ngài. Nếu họ không lấy được tiền sẽ không bỏ qua đâu, cho nên, nếu, em nói là nếu, nếu người nhà em còn đến làm khó ngài hoặc có hành vi gì quá đáng, xin ngài đừng lo lắng, trong phạm vi em có thể lựa chọn, tất cả đều là ngài.”

Khi nói ra những lời này Đào Bách Chi không hề có tự tin đó, dù sao chuyện ngày hôm nay vẫn do tiên sinh ra mặt giải quyết. Khi ngồi trên xe Lâm Sương, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể dùng những câu từ chắp vá để gửi tới Kinh Thời Mẫn lời hứa hẹn chân thành nhất.

Kinh Thời Mẫn bị lời bày tỏ mờ mịt của Đào Bách Chi làm cho quên mất mình định nói gì, những gì đã được sắp xếp cẩn thận trong đầu cũng biến mất trống rỗng, anh vội vàng nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó có thể khiến mình dời đi chú ý, nhưng nhìn một vòng xong anh thất vọng phát hiện không có thứ gì có thể thu hút anh ngoài Đào Bách Chi.

Anh muốn nói cho Đào Bách Chi rằng, những con quỷ hút máu kia thực ra không hề muốn nuôi cậu.

Bọn họ chỉ muốn dùng đứa trẻ tên Bách Chi để ép bệnh viện trả tiền bồi thường.

Bọn họ đã không còn bản năng thương yêu Bé Gấu Ngốc nữa, bọn họ chỉ hận không thể hút cạn máu của cậu đến hết kiếp sau.

Nhưng mà, sao anh nỡ nói những lời này với cậu.

“Bé Gấu Ngốc.”

Hình như đây là lần thứ hai Kinh Thời Mẫn gọi Đào Bách Chi bằng cái tên này.

“… Tiên sinh, em không ngu ngốc.” – Đào Bách Chi hơi sửng sốt, khóe miệng dẹt dẹt, cuối cùng chỉ nói thêm một câu giải thích yếu ớt đầy tủi thân: “Đừng nghe lời bọn họ nói, em chỉ phản ứng chậm thôi.”

“Anh biết em rất thông minh.” – Trước đây Kinh Thời Mẫn cũng không để ý tới, Bé Gấu Ngốc không cho anh nói mình ngốc thực ra không phải cậu không thích xưng hô này, mà là cậu không thích bị người khác chê ngốc.

Bọn họ là ai, bọn họ đã nói những gì, Kinh Thời Mẫn gần như đã đoán được hết.

Thậm chí có thể còn khó nghe hơn những gì anh tưởng tượng.

Không phải Đào Bách Chi ghét cái tên Bé Gấu Ngốc này, mà là áp bức và sỉ nhục mà gia đình mang lại cho cậu trong suốt mười mấy năm qua.

Mắt Kinh Thời Mẫn bỗng chua xót, anh trực tiếp tiến lên ôm lấy Đào Bách Chi phòng cậu chạy trốn, Đào Bách Chi sợ anh bị thương, chỉ biết ôm eo đỡ lưng anh lên, sau đó nhẹ nhàng đặt anh tới một chỗ an toàn hơn.

“Tiên sinh, ngài muốn đuổi em đi sao?” – Tiên sinh nói những lời này là thấy mình thông minh thật hay là giả vờ… Liệu anh ấy có cảm thấy rằng, Alpha mang tiền về nhà thực chất là Alpha không dám không nghe theo mọi lời của cha mẹ hay không, liệu tiên sinh có cảm thấy mình dùng tiền của anh ấy để chu cấp cho gia đình cũng giống trùng hút máu…

Miên man suy nghĩ đến đây, hốc mắt Đào Bách Chi bỗng nhiên nóng hổi, Kinh Thời Mẫn còn chưa nói gì, nước mắt của Đào Bách Chi đã rơi lên vai anh, nóng bỏng khiến anh hoảng hốt. Đào Bách Chi phát hiện vội chuẩn bị quay người sang hướng khác, không ngờ Kinh Thời Mẫn cứ treo trên cổ cậu, nếu không không mạnh tay sẽ không thể thoát được. Đào Bách Chi cũng không thể thả Kinh Thời Mẫn xuống, cả tay cả chân anh đều đang cố gắng dính chặt vào người cậu, mặt chôn trong lòng Đào Bách Chi. Kinh Thời Mẫn ngửi được mùi trà gừng lẫn với mùi coca lạnh, giống y như coca vị gừng mà Đào Bách Chi từng làm cho anh.

Cũng giống hệt mùi hương trên người anh.

“Sao em lại nghĩ rằng anh sẽ đuổi em đi?” – Hai người cứ thế ôm nhau, tay Đào Bách Chi đặt trên eo Kinh Thời Mẫn, pheromone trên cơ thể hai người đã gần như không khác gì nhau, hương coca hòa với mùi trà gừng vừa ngọt cay vừa ấm áp, vừa k1ch thích lại vừa an tĩnh.

Anh thích em đến thế.

“Bé Gấu Ngốc, em có thể hôn anh không.” – Em có thể tỏ tình với anh, em có thể ở lại bên anh.

“Tiên sinh.” – Đào Bách Chi chậm rãi chuyển bàn tay từ thắt lưng lên sau cổ anh, thân thể Kinh Thời Mẫn vô thức mềm nhũn. Một tay Đào Bách Chi nâng người Kinh Thời Mẫn dậy, cẩn thận đặt anh ngồi trên ghế sofa, sau đó cậu cũng điều chỉnh tư thế để Kinh Thời Mẫn ghé vào ngực mình.

“Tiên sinh ơi, anh đã khỏe rồi, đúng không.”

“…” – Kinh Thời Mẫn không nói gì, anh không nói cho Đào Bách Chi biết tình trạng sức khỏe của mình, nhưng Đào Bách Chi có thể cảm nhận được qua pheromone.

“Nhưng em vẫn chưa kiếm được tiền.”

Nhưng bây giờ em vẫn chưa có đủ dũng khí để theo đuổi người như anh.

“…” – Lúc trước, sau khi nói về chuyện mở cửa hàng cho Đào Bách Chi, hai người đã như đôi tình nhân yêu nhau không một lời ước định.

“Nhưng anh muốn giữ em lại.” – Kinh Thời Mẫn nói.

Chân thành mà dịu dàng, nhiệt liệt mà thẳng thắn.

Anh biết em thích anh, anh cũng biết em biết anh thích em.

Kinh Thời Mẫn và Đào Bách Chi cứ thế nhìn nhau chăm chú, hô hấp hai người nặng dần, Kinh Thời Mẫn khép nửa mắt, mặt dần dần lại gần Đào Bách Chi, khi cách mặt cậu vài centimet anh dừng lại không tiến lên nữa. Thậm chí Đào Bách Chi còn cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào mặt mình, cậu do dự vài giây, cuối cùng chậm rãi tới gần.

Môi dán môi.

Kinh Thời Mẫn khẩn trương đến mức hai hàng mi cũng đang rung động, trong lòng anh lại bồn chồn, thầm nghĩ sao Đào Bách Chi còn chưa duỗi đầu lưỡi ra, anh thử há miệng th ở dốc, bỗng nhiên cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, ngay sau đó Đào Bách Chi đưa lưỡi vào theo đúng ý anh, cảm giác ướt át và nóng bỏng, cậu vội vàng dùng sức hôn anh, giống như cậu sợ rằng chỉ cần chậm một giây thôi Kinh Thời Mẫn sẽ hối hận hoặc sẽ nói rằng anh chỉ đang đùa thôi.

Nỗi lo của Kinh Thời Mẫn cuối cùng cũng được Đào Bách Chi áp lại, Bé Gấu Ngốc luân hãm trong lời bày tỏ của tiên sinh, cậu hôn tiên sinh, nước mắt rơi xuống thấm ướt quần áo tiên sinh. Hơi thở càng lúc càng nóng, Đào Bách Chi bỗng nhiên hít mũi một cái phát ra âm thanh xấu hổ.

Kinh Thời Mẫn dở khóc dở cười, nói cậu mau lau nước mũi.

“Hức! Ưm…” – Mất mặt muốn chết, tiên sinh tỏ tình còn không vội vàng, vậy mà mình lại vội vàng đến thế.

“Bé Gấu Ngốc.”

“Dạ.”

“Em không ngốc.”

“Dạ.”

“Bé Gấu Ngốc.”

“Dạ.”

“Em không ngốc.”

“Dạ.”

“Bé Gấu Ngốc.”

“Dạ. Em không ngốc, em là bé Gấu Ngốc của tiên sinh thôi.”

— HẾT CHÍNH TRUYỆN —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play